EDIT: HẠ
Nghe vậy, Minh Dụ bình tĩnh vững vàng cong môi, ngữ điệu thong dong hỏi ngược lại: “Anh Triệu, nếu bộ quần áo này không thích hợp chủ đề, vậy thì… Vì sao hôm nay nó lại xuất hiện trong studio này?”
Triệu Duệ lập tức nghẹn lời: “Việc này….”
Minh Dụ cong môi, ẩn ý sâu xa cười nói: “Có một số chuyện có lẽ cũng không tệ như chúng ta nghĩ, biết đâu… Đây lại là một cơ hội để xoay chuyển thì sao?”
Làm việc cùng thiếu niên ba năm, cho dù mấy ngày nay Minh Dụ đột nhiên trở nên rực rỡ hơn, nhưng là Triệu Duệ cuối cùng cũng đã có chút miễn dịch, chỉ là trong nháy mắt khi Minh Dụ kéo rèm phòng thay đồ, hắn vẫn không nhịn được kinh ngạc vài giây.
Tuy rằng Triệu Duệ có thể thản nhiên tiếp nhận, nhưng những người khác cũng không có năng lực chấp nhận mạnh mẽ đến vậy!
Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Minh Dụ lại có dáng người cao ráo tuấn tú, thậm chí chiều cao còn nhỉnh hơn 1 – 2 centimet so với một vài người mẫu có mặt ở chỗ này. Chiếc áo đen bóng loáng kéo dài từ chỗ xương quai xanh nhô cao xuống dưới, vừa vặn biến mất ở phần hông, dung hợp hoàn hảo với chiếc quần dài cùng màu.
Vạt áo bên trái hơi dài hơn một chút, phần cổ áo cũng được thiết kế bất đối xứng độc đáo, tạo nên một vẻ đẹp lộn xộn đầy tính nghệ thuật. Chiếc áo vest nhỏ được may từ chất liệu vải lanh và cotton cao cấp có độ xuyên thấu cao, bên trong là một chiếc áσ ɭóŧ màu xám nhạt, màu sắc tổng thể thiên về tông trầm, nhưng khi phối hợp với một cái khăn quàng cổ màu xanh lam lộng lẫy, bộ đồ lại trở nên nổi bật bất ngờ.
Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy thiếu niên này, mọi người đều không tự chủ được suy nghĩ trong lòng: Người này rất biết cách ăn mặc.
Đúng vậy, người ngoài nghề luôn nói người mẫu chính là một cái móc treo quần áo, nhưng móc treo quần áo cũng có loại tốt loại xấu. Ở trong tay nhà thiết kế, một bộ lễ phục xinh đẹp có thể tạo ra những hiệu ứng thị giác hoàn toàn khác nhau, mà đối với Minh Dụ, cậu đã tự mình làm được điều mà một nhà thiết kế nên làm.
Dù trong phòng thay đồ chật chội không có gương, Minh Dụ cũng có thể thong dong tự nhiên chỉnh sửa hoàn hảo trang phục của mình, điều chỉnh chiếc khăn mỏng và áo khoác đến một góc độ phù hợp nhất, hoàn toàn tương xứng với phong cách tổng thể. Thậm chí trước khi rời khỏi phòng thay đồ, cậu còn tiện tay nhặt một chiếc kẹp tóc ẩn hình không biết ai đã đánh rơi xuống đất, cố tình kẹp toàn bộ phần tóc mái bên phải lên, để lộ ra đường nét xương hàm hoàn mỹ.
Dọc theo đường đi, Triệu Duệ chỉ lo nói chuyện với Minh Dụ, đương nhiên không phát hiện cậu người mẫu nhỏ nhà mình sau khi ra khỏi phòng thay đồ thậm chí còn thay đổi cả kiểu tóc. Nhưng đối với những người khác mà nói, bọn họ đã được quan sát thiếu niên cao gầy lóa mắt này một cách toàn diện!
Khí chất, hoặc nói đúng hơn là khí thế, chính là yếu tố quan trọng nhất để phân biệt siêu mẫu hàng đầu với các người mẫu bình thường khác.
Ví dụ như Đỗ Nhược, người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ hoàng của công ty siêu mẫu Lanka, một trong ba công ty quản lý người mẫu đứng đầu Hoa Hạ, khi nữ siêu mẫu xếp hạng thứ ba thế giới này sải bước trên sàn chữ T, nụ cười quyến rũ mê hoặc, đường cong thân thể vũ mị lại ưu nhã, cùng với mỗi bước chân uyển chuyển của cô, tất cả đều khiến mọi người như si như say, không thể không bị thuyết phục trước vẻ đẹp sang trọng ấy.
Dù studio không phải là một sàn catwalk, Minh Dụ cũng không cố tình thể hiện khí thế của mình, nhưng khi cậu thật sự đi đường, phong thái chỉ thuộc về những siêu mẫu hàng đầu lại không tự giác toát ra, làm không ít người giật mình tại chỗ.
“Người này đẹp quá… Cậu ta thật sự chỉ là một người mẫu tạp chí thôi sao?”
“Cậu ta tên là Minh Dụ, là người của Muse. Lúc mới ra mắt hình như cậu ta cũng từng trình diễn trong vài show lớn, cũng có một chút danh tiếng đấy.”
“Bảo sao khí chất của cậu ta lại tốt như vậy…..”
……
Lời bàn tán như vậy vang lên ở khắp các nơi trong studio. Khi chị Lâm nghe thấy những lời này, bàn tay đang đánh phấn cũng hơi ngừng lại, khi ngẩng đầu nhìn thấy thiếu niên đang đứng cách đó không xa, cô lập tức sửng sốt.
… Minh Dụ đổi kiểu tóc rồi sao?!
Không đúng không đúng, hiện tại trọng điểm là —— Minh Dụ thậm chí còn thay đổi trang phục?!
Ngay từ đầu khi trang điểm cho Minh Dụ, chị Lâm cũng đã giúp cậu chỉnh sửa kiểu tóc đề phù hợp với bộ trang phục cậu phải mặc hôm nay. Nhưng mà lúc này, chị lâm lại kinh ngạc phát hiện, Minh Dụ không chỉ thay đổi trang phục, mà còn đổi luôn cả kiểu tóc!
Đừng xem thường một chút thay đổi này, chỉ mới thay đổi một chút, thiếu niên có phong cách tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời ban đầu đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, thậm chí đứng từ xa nhìn lại, chị lâm còn phải hoài nghi người trước mắt có thật sự là thiếu niên khi nãy còn đang mỉm cười nói chuyện với mình hay không!
—— Tuấn tú mà tối tăm, tái nhợt lại không hiện ra suy sút.
Chuyên mục trào lưu trang phục của tạp chí 《Thời Ngu Phong Thượng》số tiếp theo sẽ lấy chủ đề là “Bọn họ đến từ tuổi mười tám”, dù cách diễn đạt có phần khó hiểu, nhưng rất rõ ràng, chủ đề kỳ này là hướng tới phong cách thanh xuân trẻ trung, thể hiện ra phong thái của người trẻ tuổi.
Ngay từ đầu, trang phục Minh Dụ chọn là một bộ đồ jean năng động, kết hợp cùng chiếc mũ phong cách punk đen trắng, hoàn toàn có thể dễ dàng thể hiện ra sức sống của tuổi trẻ.
Nhưng bộ đồ hiện tại lại mang phong cách….
Chị Lâm bất giác nhíu mày, có hơi lo lắng.
Mà lúc này, Minh Dụ và Triệu Duệ cũng đã đi tới khu vực chụp ảnh của chính mình. Mỗi ngày phải chụp hàng ngàn tấm ảnh, các nhϊếp ảnh gia của tạp chí không có nhiều thời gian để trao đổi ý tưởng với người mẫu, vì thế Minh Dụ chỉ nói vài câu đơn giản với nhϊếp ảnh gia, thấy người sau nôn nóng xua tay, cậu liền lập tức đi đến giữa bối cảnh màu trắng, sau đó vững vàng dừng lại.
Bất chợt ngẩng đầu, khóe môi thiếu niên hơi cong, lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.