Nhắc đến chuyện tối qua, sắc mặt lão Mạnh thị khẽ biến, bàn tay trong tay áo cũng siết chặt khăn tay.
“Tối qua, ta có nghe được chút động tĩnh…”
“Huyên nương, đánh chết người rồi, có phải trừng phạt quá nặng không? Ngày sau, đám hạ nhân sẽ nơm nớp lo sợ, không dám làm việc cho tốt. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta lại đồn đãi rằng hầu phủ chúng ta bạc đãi hạ nhân, khi ấy biết phải làm sao?”
Quan trọng hơn, nàng còn phải làm thế nào để tiếp tục cài người vào Đông viện đây?
Lần này, thủ đoạn của Tần thị thực sự quá tàn nhẫn rồi.
Tần Huyên cười nhạt:
“Kẻ nào làm đúng bổn phận thì không có gì phải sợ. Còn những kẻ không thành thật, nên răn đe một chút. Hạ nhân ly gián chủ tử, nếu rơi vào tay chủ mẫu khác, e rằng còn chẳng có đường sống.”
“Nương, bây giờ ngài nên lo dưỡng thân an nhàn, chớ vì mấy chuyện vụn vặt này mà hao tâm tổn trí.”
Nói rồi, nàng nhìn kỹ sắc mặt bà, tỏ vẻ lo lắng:
“Mặt ngài thế này, có cần gọi lang trung đến xem không? Một đứa trẻ mới năm tuổi, sao lại có sức đánh mạnh như vậy? Có lẽ là do bị độc muỗi cắn cũng nên.”
Nhắc đến chuyện này, lão Mạnh thị nghiến răng đầy căm giận.
Bà đường đường là trưởng bối, lại bị một tiểu bối đánh đến mức này, mà đối phương lại chỉ là một đứa trẻ không ai thèm bênh vực, còn dám viện cớ giúp bà đập muỗi.
Muỗi ở đâu chứ? Sao bà không nhìn thấy con nào?
Giờ nhìn thái độ của Tần Huyên, rõ ràng nàng ta không định truy cứu.
Nếu bà tiếp tục làm lớn chuyện, e là lại mang tiếng nhỏ mọn, vì dù có nói ra, cũng chẳng ai tin nổi một đứa trẻ năm tuổi lại đánh bà thành thế này. Cuối cùng, nếu cứ khăng khăng khởi tố, chẳng phải lại tự biến mình thành trò cười hay sao?
Lão Mạnh thị đành phải nuốt cơn giận xuống, thấp giọng nói:
“Không sao, dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”
Tần Huyên vừa định cáo từ thì bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện lao xao.
Ngay sau đó, có người bước vào bẩm báo:
“Lão phu nhân, Nhị phu nhân đã trở về, còn dẫn theo các cô nương.”
Nhị phu nhân Chu Hoa Cẩm khoác trên mình chiếc áo mỏng thêu hoa lựu đỏ thẫm, váy lụa màu lệ thủy, trên tóc cài đầy trâm ngọc sáng lấp lánh. Cả người nàng toát ra vẻ rạng rỡ, tươi tắn, sắc mặt hồng hào, đầy ý cười.
Nàng vừa trò chuyện vui vẻ với trưởng nữ, vừa bật cười khe khẽ. Đến khi bước vào phòng, nhìn thấy Tần Huyên, nàng mới chợt khựng lại, thu lại ý cười.
“Tẩu tẩu cũng ở đây sao.” Nàng khẽ gật đầu chào.
Chu Hoa Cẩm cùng hai nữ nhi hành lễ thỉnh an lão phu nhân xong, liền sai người đưa tiểu nữ nhi ra ngoài chơi, chỉ giữ lại trưởng nữ Phương Trăn Trăn bên cạnh.
Nhìn thấy sắc mặt mẫu thân có phần khác lạ, Chu Hoa Cẩm lập tức lo lắng hỏi:
“Mẫu thân, có chuyện gì sao?”
Lão Mạnh thị không muốn nàng tiếp tục truy hỏi, chỉ đành nói qua loa:
“Bị độc trùng cắn, đã mời lang trung xem qua rồi.”
Nghe vậy, Chu Hoa Cẩm mới dời ánh mắt đi, vẻ mặt đầy ưu tư, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Tần Huyên.
“Tẩu tẩu, có tin tức gì của đại ca không?”
Tần Huyên lắc đầu.
Chu Hoa Cẩm thở dài, sắc mặt thoáng vẻ khó xử:
“Hôn kỳ của Trăn Trăn thật sự không đúng thời điểm. Dù gì đối phương cũng là Vương gia, lại là nhi tử được Lương quý phi sủng ái nhất. Chúng ta không có quyền mở lời hoãn lại. Nếu không, ta đã để nhị gia đích thân dẫn người đi tìm đại ca rồi.”