Thiên Kim Thật Trở Về, Cả Nhà Nghe Tiếng Lòng Đánh Kẻ Tiểu Nhân

Chương 20

Thế nhưng Phương Diệu Nghi vẫn khóc mãi không thôi.

Lão Mạnh thị liếc qua Phương Duyệt An, rồi hỏi:

“Hay là bị ấm ức gì? Đừng sợ, nói cho tổ mẫu nghe, tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi.”

Tiếng khóc của Phương Diệu Nghi càng lớn hơn.

Lão Mạnh thị xót xa nói:

“Không thể cứ khóc mãi thế này, ngươi vừa khỏi phong hàn, khóc nhiều lại khàn giọng bây giờ.”

Ta cũng nuôi dạy con lớn, tại sao nàng lại ngang ngược như thế, còn lòng dạ hiểm độc? Hóa ra là do ngươi – lão bà kia nuông chiều quá đà mà ra!

Tần Huyên không vui, giọng nghiêm lại:

“Diệu Nghi, đây đã là lần thứ hai ngươi đẩy muội muội. Nương không phạt, ngươi liền không nhận ra lỗi của mình, có phải không?”

“Vậy từ hôm nay, ngươi bị cấm túc trong phòng năm ngày đi.”

Lão Mạnh thị lập tức lên tiếng ngăn cản:

“Ôi chao, Huyên nương à, như vậy có phải hơi nặng rồi không?”

Phương Diệu Nghi khụt khịt đứng dậy, đưa tay lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:

“Tổ mẫu, ta không thích nàng, không muốn nàng ở lại bên cạnh nương.”

“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.” Lão Mạnh thị dịu giọng dỗ dành, “Có chuyện gì thì mẹ con các ngươi cứ nói rõ ràng với nhau.”

Tần Huyên nhìn thẳng vào Phương Diệu Nghi, sắc mặt thoáng trầm xuống:

“Dù cho nàng có thể chữa khỏi cho Nhĩ Nhĩ, ngươi cũng không muốn sao?”

Phương Diệu Nghi cúi đầu, nước mắt lăn dài trên má, nhưng không trả lời.

Lão Mạnh thị thấy vậy, liền chen vào hỏi:

“Ngươi thực sự muốn giữ nàng lại?”

Tần Huyên liếc nhìn đám hạ nhân đứng gần cửa, lạnh nhạt phân phó:

“Dẫn hai vị cô nương ra ngoài chơi một lát.”

Đám hạ nhân vội vàng cúi đầu lĩnh mệnh, đưa hai đứa trẻ ra khỏi phòng.

Lúc này, Tần Huyên mới ngồi xuống chiếc ghế thấp bên cạnh lão Mạnh thị, khẽ mỉm cười, chậm rãi nói:

“Nương, phương thuốc của lão thần tiên kia quả thực rất hữu dụng. An An chỉ mới đến một ngày, vậy mà tối qua Nhĩ Nhĩ đã cất tiếng gọi nương, ánh mắt cũng có chút thay đổi. Xem chừng không bao lâu nữa, Nhĩ Nhĩ sẽ có thể hồi phục.”

“An An chính là phúc tinh của nhà chúng ta, cho nên ta muốn nhận nuôi nàng. Tuần Lễ cũng đã chọn cho nàng một cái tên hay, gọi là Duyệt An.”

Lão Mạnh thị vừa nghe, lòng lập tức trầm xuống.

Chỉ kém một bước nữa thôi, Diệu Nghi của nàng đã có thể độc chiếm sự sủng ái của Tần thị rồi.

Dù trong lòng thất vọng tràn trề, bà ta vẫn giả bộ vui mừng, vỗ tay niệm Phật:

“Nhĩ Nhĩ đã có dấu hiệu hồi phục sao?”

Bà chắp tay trước ngực, thở phào một hơi:

“Ai u, quả thật là trời cao phù hộ.”

Dưới vẻ mặt đầy hoan hỉ, lão Mạnh thị lại làm bộ khó xử, chậm rãi nói:

“Nhưng mà, ta thấy Diệu Nghi dường như vô cùng khó chịu với chuyện Duyệt An ở lại. Chớ để vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con các ngươi.”

Tần Huyên rũ mắt cười nhạt, đáy mắt lạnh băng.

“Nương, ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con chúng ta, không phải đứa trẻ này, mà là có kẻ ác tâm đứng sau giật dây, khiến Diệu Nghi lo sợ rằng ta sẽ bị người khác cướp đi.”

“Nói cho cùng, đứa nhỏ này cũng thật ngây thơ. Ta là mẹ ruột của nàng, ai có thể cướp ta đi được chứ?” Tần Huyên che miệng cười khẽ.

Lão Mạnh thị cũng gượng gạo cười theo, tay siết chặt thành ghế.

“Bất quá, những kẻ xúi giục kia, ta đã xử trí cả rồi. Đợi ta nói rõ ràng với Diệu Nghi, nàng tự nhiên sẽ hiểu.”