Tần Huyên chỉ nhắc đến chuyện tụ hồn, tỏ ý muốn giữ lại đứa bé.
Nghe xong, Chu Hoa Cẩm thoáng nhìn lão Mạnh Thị một cái.
Tần Huyên thu hết phản ứng của nàng vào trong mắt: Nàng biết!
Nàng ta không đơn thuần chỉ muốn khoe khoang với ta.
Hôm qua, khi xác thực chuyện có thể nghe thấy tiếng lòng người, điều duy nhất mà Tần Huyên không muốn tin chính là—Chu Hoa Cẩm cũng giống như bọn họ.
Một tia hy vọng cuối cùng đứt đoạn. Như có một lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào tim, khiến Tần Huyên nhất thời nghẹn lại, khó thở.
“Nhĩ Nhĩ chữa bệnh tất nhiên là quan trọng, nhưng đột nhiên xuất hiện thêm một đứa bé, cũng đừng để Diệu Nghi nghĩ nhiều.”
Chu Hoa Cẩm không biết trong lòng Tần Huyên đang dậy sóng, lời nói ra lại chẳng khác nào lão Mạnh Thị, một lần nữa khiến nàng xác nhận rõ ràng.
Tần Huyên điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi đáp: “Nương cũng từng nói vậy. Các ngươi cũng thật có lòng nhắc nhở ta. Có lẽ ngày thường ta đã quá nuông chiều Diệu Nghi, cộng thêm lần trước bị ác phó bắt cóc, khiến con bé sinh ra tính tình bướng bỉnh, ngay cả trong chuyện hệ trọng như chữa bệnh cho muội muội cũng muốn làm trái ý. Hành vi của con bé như vậy, quả thật chẳng phù hợp với gia phong nhà Phương gia.”
“Quan trọng nhất vẫn là, không thể để Diệu Nghi cảm thấy rằng niềm vui của nàng so với sức khoẻ của muội muội còn quan trọng hơn.”
“Nương, cẩm nương, các ngươi nói xem, có phải đạo lý này không?”
Hai người cứng đờ, nặn ra nụ cười gượng gạo.
Lão Mạnh Thị là người lên tiếng trước: “Huyên nương nói có lý. Nhưng chính lúc này, lại càng không thể trừng phạt Diệu Nghi. Càng phải dỗ dành, giảng giải đạo lý, tránh để trong lòng nó nảy sinh vướng mắc. Đừng vì chuyện của Nhĩ Nhĩ mà khiến tình cảm mẹ con các ngươi rạn nứt thêm.”
Tần Huyên nghe vậy liền gật đầu.
Họ lại chuyện trò dăm ba câu, sau đó nàng dẫn theo hài tử rời đi.
Chu Hoa Cẩm cũng bảo Phương Trăn Trăn lui về, đuổi hết hạ nhân ra ngoài, chỉ còn lại mình nàng và lão Mạnh Thị đối diện trò chuyện.
“Nương, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Từ bao giờ mà Tần Huyên lại tin mấy chuyện quỷ thần?”
Lão Mạnh Thị chăm chăm nhìn khung cửa sổ, ánh mắt xa xăm. “Làm mẹ, nào có cách nào khác? Có thứ gì không thể tin đây?”
Nói rồi, bà ta thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm qua, bao gồm cả việc người hầu ở Đông viện bị đánh chết.
“Nếu đã vậy, e là chúng ta không dễ gì cài thêm người vào bên đó nữa.” Chu Hoa Cẩm liếc nhìn lão Mạnh Thị, hạ giọng, “Không nhân lúc Diệu Nghi còn nhỏ mà chia rẽ nó với Tần thị, sau này nó lớn lên rồi, e là khó lòng đứng cùng phe với chúng ta.”
Hai năm trước, nàng phát hiện bà mẫu đối xử với Diệu Nghi đặc biệt tốt. Sau khi dò hỏi mới biết được thân phận thật sự của nó.
Nhưng ngoài nàng và Phương Nhị ra, đám con cháu bên Nhị phòng vẫn chưa ai hay biết.
“Kế tiếp, chúng ta phải tìm cách diệt trừ đôi tỷ muội kia sao?”
Chu Hoa Cẩm nói vậy, cho rằng có thể lấy lòng lão Mạnh Thị.
Nhưng lão Mạnh Thị chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái. “Tần thị đã cử người đi tìm, lão Nhị cũng ngầm phái thủ hạ dò xét, vậy mà vẫn không thấy tung tích lão Đại. Chuyện này chắc chắn đã xong. Giờ đây, điều duy nhất ngăn cách chúng ta với tước vị, chính là Phương Tuần Lễ.”