“Nói cho cùng, chỉ cần Tần thị chưa tận mắt chứng kiến thi thể của lão Đại, trong lòng bà ta vẫn còn ôm hy vọng, chưa chắc đã chịu hoãn hôn kỳ. Chúng ta phải nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo, kẻo bọn họ tranh thủ được sự trợ giúp từ Hứa gia.”
Đôi mắt lão Mạnh Thị hờ hững lướt qua, ánh nhìn thâm trầm. “Nhĩ Nhĩ mạng lớn, cứ để nó sống. Còn đứa kia, ngu dốt đến vậy, dù có phải con ruột của Tần thị hay không thì đã sao? Dẫu gì Tần thị cũng chẳng biết được. Chờ đến khi chúng ta nắm trọn hầu phủ trong tay, ai sống ai chết, chẳng phải cũng do chúng ta quyết định hay sao?”
Bà ta nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói tiếp: “Dù sao cũng nên chừa lại cho Đại phòng vài người, để người ngoài khỏi nghi ngờ mà đổ hết chuyện lên đầu chúng ta.”
Chu Hoa Cẩm cười nhạt: “Nương nói phải.”
Nàng không dám hé môi, rằng nếu Phương Tuần Lễ chết trước ngày thành thân của Trăn Trăn, hôn kỳ ắt phải dời lại ba tháng. Như vậy, chẳng phải sẽ làm chậm trễ đại sự hay sao?
Kỳ thực, nàng không đồng tình với lão Mạnh Thị. Trong mắt nàng, việc quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng gả nữ nhi vào vương phủ, tránh đêm dài lắm mộng. Một khi nữ nhi đã thành vương phi, nhà bọn họ có chỗ dựa vững chắc, Phương gia tự nhiên cũng sẽ được hưởng lợi.
Còn về phần Hứa gia, Hứa lão gia mới mất, trưởng tử vẫn đang để tang, thử hỏi có thể giúp gì cho Tần thị?
Lão Mạnh Thị đặt chén trà xuống, liếc nhìn Chu Hoa Cẩm: “Bên Húc Trạch đã sắp xếp ra sao?”
Chu Hoa Cẩm thu hồi suy nghĩ, quay người lại, cung kính đáp: “Người đã chuẩn bị ổn thỏa, nương cứ yên tâm, mọi chuyện thuận lợi cả. Cũng may nương nhìn xa trông rộng, liệu trước Tần thị sẽ không dễ dàng từ bỏ hôn kỳ, nên sớm sắp đặt chu toàn. Phương Tuần Lễ tuyệt đối không có cơ hội cưới nữ nhi Hứa gia. Năm nay, Phương gia chúng ta chỉ có một chuyện vui duy nhất—chính là hôn sự của Trăn Trăn.”
Lão Mạnh Thị trầm giọng cảnh cáo: “Thu lại tâm tư của ngươi, đừng để chuyện còn chưa thành mà ngươi đã tự bại lộ trước mặt Tần Huyên.”
Chu Hoa Cẩm lập tức thu lại nụ cười, cúi đầu thấp giọng: “Con dâu đã hiểu.”
Lão Mạnh Thị đứng dậy, chỉnh lại xiêm y, chậm rãi nói: “Nếu không phải vì ngươi biết nghe lời, lại hiểu rõ Tần Huyên, ngươi tưởng ta sẽ để lão Nhị cưới ngươi chắc? Đừng có làm chuyện ngu xuẩn nữa, kẻo bị người ta nhìn thấu bộ dạng giả tạo của ngươi!”
Chu Hoa Cẩm nhìn theo bóng dáng bà ta khuất dần ngoài cửa, bàn tay nắm chặt lấy tà váy, trong mắt ánh lên vẻ oán độc.
Nếu không phải Phương Nhị sủng thϊếp diệt thê, làm sao nàng phải cúi đầu nghe theo mụ già đó?
Dù lão Mạnh Thị đã căn dặn, nhưng Tần Huyên vẫn phạt cấm túc Phương Diệu Nghi năm ngày. Dẫu không hay biết thân thế của Phương Diệu Nghi, nàng cũng không thể làm ngơ khi hài tử phạm sai lầm—phải có răn dạy, mới biết chừng mực.
Nhưng trong lòng nàng vẫn chưa thể chắc chắn, việc Nhĩ Nhĩ hồi phục có phải do tiên đan hay do Phương Duyệt An vô tình cảm ứng với tâm tư của nó. Nếu để Nhĩ Nhĩ ở gần Phương Duyệt An hơn, có khi lại có lợi cho bệnh tình của nó.
Thế là nàng sai người thu xếp đồ đạc cho Nhĩ Nhĩ, chuyển qua Minh Nguyệt Cư ở tạm.
Cả ngày hôm đó, Tần Huyên đều ở Minh Nguyệt Cư, cùng Lôi ma ma và vài ma ma khác bàn bạc kỹ lưỡng về hôn sự của Phương Tuần Lễ.