Tinh Tế Thực Vật Thuần Dưỡng Sư

Chương 10: Mang về nhà (2)

Nghĩ đến những gì đã xảy ra trước khi bất tỉnh, cậu vươn tay trái ra sau đó vươn tay phải, vỗ vỗ tay một cái, nắm chặt nắm đấm, đảm bảo có thể kiểm soát hành động một cách trơn tru mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn hơi bất an.

"Răng rắc..." Cửa phòng truyền tới một tiếng động, cậu lập tức nghiêng đầu nhìn.

Cửa phòng bị người đẩy ra, một người đàn ông cao hơn một mét chín xuất hiện ở cửa, người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, mái tóc vàng ngắn hơi rối bời như vừa mới rời giường.

Hắn có đôi lông mày kiếm, dưới đó là đôi mắt phượng dài đen láy, đẹp lại ác liệt, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày mỏng vừa phải, như hoàng tử bước ra từ truyện tranh.

Tạ Sâm nhìn chằm chằm, sau đó nhanh chóng nhớ lại, người mà cậu ôm trước khi bất tỉnh, không phải chính là người này sao?

Nghĩ đến hành động không kiểm soát trước đó, Tạ Sâm có hơi ngượng ngùng, giơ tay vẫy vẫy: "Chào anh đẹp trai, đây là nhà anh sao?"

Maine không chút cảm xúc nhìn cậu: "Vừa rồi cậu đang vỗ tay à?"

Tạ Sâm lắc đầu: "Không, tôi chỉ vỗ một cái thôi."

Maine bước vào phòng, giơ tay kéo cổ tay trái của cậu, để cậu nhìn thời gian hiển thị trên vòng tay: "Một giờ đêm, không có chuyện thì vỗ tay làm gì?"

Sau khi Maine nói xong, tay hắn hạ xuống nắm lấy lòng bàn tay trái của Tạ Sâm, tay kia nắm lấy lòng bàn tay phải của Tạ Sâm, hắn cười nhẹ một tiếng: "Thích vỗ tay phải không? Tiếp tục đi."

Giọng nói của hắn rất dễ nghe, nhưng tiếng cười nhẹ này lại khiến Tạ Sâm lạnh sống lưng.

Tay Maine khớp xương rõ ràng, ngón tay dài cực kỳ đẹp, Tạ Sâm không có thời gian để ngắm nghía, ngay khi tay mình bị nắm, cậu cảm nhận được khí lực giữa mình và Maine cách nhau rất lớn, thấy hai lòng bàn tay bị kéo ra, một khắc say sẽ bị vỗ mạnh vào nhau, cậu vội vàng lên tiếng.

"Anh đẹp trai, đừng như vậy, tôi mới tỉnh dậy vẫn còn mơ màng, phòng lại sáng thế này, làm sao tôi biết là đêm được, nếu biết thì chắc chắn tôi sẽ không phát ra tiếng động."

Cậu vừa nói vừa cười: "Đây không thể trách tôi, là anh quên tắt đèn đúng không!"

Maine dừng lại một chút, buông tay ra, ánh mắt dừng lại ở khóe miệng đang nhếch lên của cậu, sau đó chuyển xuống vai trái của cậu: "Có thể cười được, khế ước thú của cậu thức tỉnh rồi?"

Ngay khi câu hỏi vừa được đặt ra, hắn nhíu mày một cái, hắn không phải là người thích tám chuyện, chỉ là nhìn thấy người trước mặt cười ngây ngô, lỡ miệng hỏi ra.

Hắn và Tạ Sâm không quen biết, chỉ biết Tạ Sâm có danh tiếng xấu, hắn biết người này, trong ấn tượng của hắn, Tạ Sâm luôn cúi đầu đi đường, tâm trạng u ám, sắc mặt tái nhợt, không bao giờ thấy cậu cười.

Tạ Sâm chớp chớp mắt: "Anh biết tôi à? Không trách được tại sao lại tốt bụng cho tôi ở lại."

"Không ai ở Đại học Tinh Thành không biết cậu, tin tức tự tử của cậu vài ngày trước đã trở thành tin tức hàng đầu của trường rồi." Maine nhướng mày: "Cậu trông khác xưa rất nhiều."

Tạ Sâm cứng người, cậu cũng là một người nổi tiếng sao? Chỉ là kiểu nổi tiếng này, cậu thực sự không muốn!

Cậu miễn cưỡng kéo ra một nụ cười mỉm: "Trong giây phút sinh tử tôi đã suy nghĩ kỹ lại, sống cuộc đời của mình, để kẻ đàm tiếu đi chết đi!" Cậu vỗ ngực nói: "Lời đồn không thể làm tổn thương tôi nữa, tôi là bất khả chiến bại!"

Khóe miệng Maine giật giật một cái, giơ ngón tay cái lên chọc vào eo Tạ Sâm, Tạ Sâm lập tức ôm lấy eo cười phá lên: "Ha ha ha, anh làm gì thế?"

Ánh mắt Maine lóe lên một chút ý cười: "Bất khả chiến bại, hửm?"

Tạ Sâm nhấn mạnh: "Về mặt ngôn từ!"