Khi Nữ Phụ Nhàm Chán

Chương 8

Những năm gần đây, thôn đã phát triển không tệ, từng nhà đều xây sửa lại, dưới ánh hoàng hôn, không còn vẻ cũ kỹ, xập xệ như trước. Dương Mộc đi trên đường, phát hiện hôm nay người đông hơn bình thường, nhìn quanh một chút liền thấy trưởng thôn đang tập trung mọi người lại.

"Có chuyện gì vậy?" Cậu túm lấy một cậu bạn học.

Cậu nhóc mập ú thấy cậu, lập tức tỏ vẻ đắc ý vì mình biết nhiều chuyện hơn:

"Để tớ nói cho cậu biết, trong thôn sắp có cuộc kiểm tra lớn!"

Dương Mộc:

"Hả?"

Cậu nhóc mập ú hạ giọng:

"Tớ nghe bọn họ nói, là hậu quả của chuyện nửa tháng trước."

Dương Mộc biết chuyện đó, lúc đó làm náo loạn cả vùng. Nguyên nhân là do một tiểu thư nhà giàu đột nhiên nổi hứng đi chơi ở Phúc Sơn, mà vòng bảo hộ trên vách đá đã lâu không được sửa chữa. Kết quả, cô ta không cẩn thận rơi xuống suýt mất mạng.

"Nhưng chuyện này liên quan gì đến thôn mình?" Dương Mộc cau mày hỏi.

"Sao lại không liên quan được? Nghe nói gia đình cô ấy có địa vị lớn, khiến cấp trên rất quan tâm." Cậu nhóc mập ú hạ giọng, lặp lại lời của người lớn trong nhà.

"Bây giờ họ muốn kiểm tra chặt chẽ tất cả các điểm du lịch để tìm ra nguy cơ tiềm ẩn. Mấy hôm trước, khu Tiểu Cảnh đã kiểm tra xong, bây giờ đến lượt các nhà dân gần khu du lịch. Thôn mình nằm trên con đường dẫn đến đó, nên cũng bị kiểm tra luôn."

Dù sao, quanh điểm du lịch có không ít nhà dân mở kinh doanh, hợp pháp có, mà không hợp pháp cũng không ít.

"Điên rồi à? Tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu sao?" Một người lớn gần đó kinh ngạc nói.

Dương Mộc liếc nhìn ông ta, cậu cũng có suy nghĩ y hệt.

Có người thở dài:

"Con gái họ suýt mất mạng ở đây, cha mẹ cô ta sốt ruột là phải. Không có chỗ để trút giận, thì chỉ có thể trút lên đầu chúng ta thôi."

"Đúng vậy, cùng là con người, nhưng số phận lại khác nhau. Cô ta chỉ bị té một cái, đã khiến trời long đất lở, kéo theo bao nhiêu cuộc kiểm tra. Còn dân đen như chúng ta gặp chuyện, có ai thèm quan tâm?"

Người đàn ông lúc nãy tiếp tục than thở:

"Không biết tiểu thư nhà giàu đó rốt cuộc có bao nhiêu tiền, mà có thể khiến mọi chuyện rầm rộ như vậy."

"Nhiều đến mức ông không thể tưởng tượng nổi."

Dương Mộc không nghe tiếp, dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nhà cậu.

*

Tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Hoành

Một người đàn ông mặc vest chỉn chu, tay cầm một tập tài liệu, bước đến trước mặt một người đàn ông khác, sau đó lấy ra hai bản báo cáo và đưa qua.

“Tần tổng, đây là kết quả xét nghiệm ADN.”

Tần Hiếu Nghị nhìn những chữ lớn trên bìa hồ sơ, ngón tay siết chặt lấy tờ giấy, suýt nữa làm rách nó. Ông hít sâu một hơi, rồi mới chậm rãi mở ra.

Hai bản báo cáo, hai kết quả.

Ông nhìn lướt qua kết quả, tựa lưng vào ghế, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Tần tổng.” Thư ký lên tiếng.

“Phu nhân đã xem qua chưa?”

Thư ký đáp: “Xem rồi, nhưng sau khi xem xong, bà ấy đã tự nhốt mình trong phòng gần một ngày, không gặp ai cả.”

Tần Hiếu Nghị xoa thái dương, trầm giọng nói:

“Đưa người về.”

Tần Hiếu Nghị hiểu rõ vợ mình khó chấp nhận sự thật này đến mức nào. Đứa con gái mà bà ấy yêu thương suốt bao năm qua lại không phải con ruột, bản thân ông cũng cảm thấy đau lòng, nhất là khi nghĩ đến con gái ruột thực sự của mình...

Ông nhìn vào tư liệu về Tần Kiều. Cô bé gầy gò, nước da đen sạm, tóc khô xơ, dù thành tích học tập đứng đầu nhưng trông vẫn khó mà khiến người khác hài lòng.

Nhưng dù sao cũng là con gái ruột, không thể để cô bé tiếp tục sống ở nơi đó được.

Bên kia, tại nhà họ Dương.

Sau khi Dương Mộc rời đi, ông Dương sững sờ hồi lâu, rồi đột nhiên bừng tỉnh, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Ba năm trước cô đã làm ra chuyện tốt đẹp gì, bỏ trốn coi như xong, giờ còn dám quay về?

Ông ta nén cơn giận, đá văng cánh cửa gỗ yếu ớt.

“Mày còn dám về đây sao?”

Bên trong, một cô gái đang ngồi bên cửa sổ, tay vuốt ve bàn chân nhỏ của con mèo. Nghe thấy tiếng động, cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy khó hiểu.

“Ba?”

Tần Kiều không hề có ý thức rằng mình đã gây ra chuyện gì ba năm trước. Cô gọi một tiếng đầy chân thành, lúc này thậm chí còn cảm thấy người nhà họ Dương thật đáng yêu.

Dương Xuân cũng bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, liền cười nhạo: “Anh, ở bên ngoài không sống nổi nữa, nên đương nhiên phải quay về rồi.”

Bà ta quay đầu nhìn Tần Kiều, sững sờ. Sao trông cô ấy lại xinh đẹp hơn lúc trước vậy?

Ông Dương nhìn chằm chằm cô gái trắng trẻo, xinh đẹp trước mặt. Dù chỉ ngồi yên nhưng vẫn hơn hẳn con gái ruột của họ. Trong lòng ông ta chợt dâng lên một cảm giác khó chịu. Lửa giận ngập tràn bỗng dưng bị nén xuống, ông ta ném cây gậy trong tay đi, trầm giọng nói:

“Từ hôm nay, cấm bước ra khỏi nhà nửa bước.” Nói xong, ông ta liền rời đi.

Dương Xuân sững sờ, đây là anh trai cô ta sao?

“Anh, anh bị sao vậy?”

Bà ta vội vã đuổi theo, nhưng ông Dương không trả lời. Trong đầu ông ta toàn là chuyện ầm ĩ nửa tháng trước. Ông ta hoảng sợ, Tần Kiều càng ngày càng không giống người nhà họ Dương.

Nếu chuyện này bị phát hiện thì sao...

Ông ta run rẩy.

Lúc này, Dương Mộc vừa nghe hết chuyện trong làng, mang đồ ăn về nhà rồi quăng vào lòng Dương Xuân.

“Nấu cơm đi.”

Dương Xuân ôm đồ ăn, kinh ngạc: “Khoan đã, Tần Kiều đã quay về rồi, sao em vẫn phải nấu cơm chứ?”

Ông Dương bực bội rít một hơi thuốc, nghe thấy vậy lại càng khó chịu: “Bảo nấu thì cứ nấu, không nấu thì cút khỏi nhà tao!”

Sắc mặt Dương Xuân lập tức trở nên khó coi. Bà ta quay đầu nhìn xuống, trông thấy Tần Kiều đang đi xuống cầu thang. Cô xinh đẹp đến mức không giống người nhà này chút nào. Cảm giác ghen tị trào dâng trong lòng, quả nhiên đàn ông đều chỉ biết nhìn bề ngoài!

“Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Một giọng nói ngọt ngào vang lên. Một cô gái lạ bước vào nhà. Tần Kiều quay lại nhìn, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều đầy vẻ hoang mang.

Ông Dương lúng túng giải thích: “Kiều Kiều cũng ở nhà chúng ta bây giờ.”

Không khí trong phòng trở nên gượng gạo.