"Chị còn bỏ được..."
Một giọng nói bỗng vang lên từ cửa.
Tần Kiều và 107 lười biếng quay đầu lại. À, Dương Mộc.
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục xoay đầu về phía trước.
Dương Mộc đứng chôn chân tại chỗ. Ban nãy chỉ nhìn thấy bóng lưng nên chưa để ý, bây giờ nhìn kỹ cô gái trước mặt ngồi trên giường, hai tay ôm gối, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn như có thể véo ra nước. Nhưng trong đôi mắt xinh đẹp ấy lại ánh lên một tia trống rỗng, cứ nhìn chằm chằm vào chiếc tủ cũ nát, trông thật đáng thương.
Dương Mộc kinh ngạc:
"Cô là ai?"
Tần Kiều nghĩ đến việc nếu bị bắt lại, có thể sẽ bị người nọ chặt thành tám khúc. Cô chậm rãi quay đầu, nhìn cậu em trai đã cao hơn ba năm trước một chút, yếu ớt nói:
"Em, chị đói."
Dương Mộc:
"Hả?"
Mười lăm phút sau, Dương Mộc khó hiểu nhìn tô mì trong tay mình, đặt mạnh xuống bàn.
"Không phải chứ, chị thật sự là chị gái của em?"
Chị ấy có đẹp như vậy sao? Giống hệt minh tinh trên TV.
Tần Kiều bò xuống giường, gật đầu, cúi đầu chậm rãi ăn. Dương Mộc kinh ngạc vô cùng. Trước đây, chị gái cậu luôn ăn rất nhanh, từng miếng từng miếng đầy dứt khoát.
Dù sao cũng có quá nhiều việc cần làm, chị ấy không thể thong thả từ từ được. Vậy mà bây giờ sao lại thế này?
Tần Kiều vừa ăn tô mì nóng hổi, vừa ngẩng đầu nhìn Dương Mộc, đột nhiên cảm thấy cậu trưởng thành hơn trước rất nhiều. Cô đưa tay vẫy cậu lại gần.
Dương Mộc không hiểu gì nhưng vẫn ngồi xuống. Một bàn tay bất ngờ đặt lêи đỉиɦ đầu cậu, nhẹ nhàng xoa hai cái.
Mặt cậu đen lại.
Tần Kiều ngửa đầu, nhìn lên trần nhà cũ kỹ, cơ thể và tinh thần đều mệt mỏi:
"Em à, chị còn muốn ngâm chân nữa."
Dương Mộc: "???"
"Dương Kiều, chị đúng là được voi đòi tiên!!"
Mười phút sau, cậu bé mười tuổi Dương Mộc gắng hết sức bưng một chậu nhựa đầy nước ấm, loạng choạng đá văng cánh cửa.
"Rầm" một tiếng, cậu thả mạnh xuống đất, nước bắn tung tóe. Cậu lau mồ hôi, ngẩng đầu lên liền thấy ai đó đang chăm chú nhìn đám nước bắn ra ngoài, vẻ mặt do dự, bàn chân cứ chần chừ không dám bước vào.
Nhìn tư thế đó, rõ ràng rất muốn ngâm chân nhưng lại ngại điều kiện không được tốt lắm.
"Dương Kiều, rốt cuộc từ khi nào chị trở nên yếu ớt như vậy hả?!" Dương Mộc tức đến phát điên.
Tần Kiều: "..."
Cô đâu có yếu ớt.
107 nhìn vào chiếc bát bị Tần Kiều ăn sạch sẽ, nghe vậy liền cúi đầu, liếc nhìn cô một cái, sau đó lại thò đầu vào trong bát kiểm tra.
Liệu có phải vì được nuôi dưỡng tốt hơn không?
Nhưng dù thế nào, nó cũng chẳng thể quản được cô.
Tần Kiều nhìn Dương Mộc đang định lấy bát đi rửa rồi đổ nước vào đó, chỉ có thể thở dài, cởi giày ra, nhúng chân vào chậu.
Lúc này, sắc mặt Dương Mộc mới dịu lại. Đột nhiên, cậu sững sờ. Không đúng! Tại sao cậu lại phải đi bưng nước rửa chân cho chị ấy chứ?!
Một luồng tức giận nghẹn trong ngực, Dương Mộc lập tức xoay người đi thẳng, mạnh tay đóng sầm cánh cửa cũ kỹ.
Cậu còn rất nhiều việc phải làm!
107 ngồi trên bàn, nghiêng đầu:
"Tương lai em ấy là một kẻ ăn chơi trác táng, rượu chè, cờ bạc, gái gú đều tinh thông, còn thường xuyên lợi dụng tiền của nguyên chủ. Vậy mà hồi nhỏ lại săn sóc cô như thế sao?"
Tần Kiều ngâm chân, sau một ngày đi lại mệt mỏi, dưới chân dường như có mấy vết phồng rộp. Cô cúi đầu nhìn mấy vết sưng đỏ, cẩn thận chạm thử.
"Cha mẹ không đáng tin, chị gái thì đã rời đi, em ấy còn nhỏ, thế giới của em ấy đột nhiên sụp đổ. Bị cuộc sống ép buộc, em ấy chỉ có thể tự mình trưởng thành."
Hơn nữa...
Tần Kiều liếc nhìn cánh cửa cũ kỹ bị Dương Mộc đẩy mạnh đến mức lung lay.
"Từ trước đến giờ, em ấy là người duy nhất vẫn còn ở bên nguyên chủ dù cả thế giới đều xa lánh cô ấy, cho dù mục đích là vì tiền đi nữa."
Chỉ sợ trong lòng Dương Mộc, nguyên chủ mới là chị gái của cậu. Nhưng đối với nguyên chủ, cậu em trai ích kỷ này lại chưa từng dành cho cô ấy chút thiện ý nào đáng kể.
107 nghiêng đầu, bối rối:
"Kiều Kiều, chúng ta có đang đọc cùng một quyển sách không vậy?"
Sao nó không thấy chút tình cảm nào phía sau việc lợi dụng tiền bạc kia cả?
Tần Kiều khẽ lay đôi chân trong nước, nhìn hệ thống bé nhỏ đang ngây ngốc, cười nhạt.
"Tất nhiên là cùng một quyển, chỉ khác ở chỗ, ngươi đang nhìn theo góc nhìn của Tần Niệm, còn tôi thì đổi góc nhìn khác mà thôi."
Dù sao trên đầu cô không hề có ký ức của nguyên chủ. Mọi thông tin đều nằm trong quyển sổ nhỏ của Tiểu Bạch, mà cô thì không thể nhìn thấy chữ bên trong đó.
Tiểu Bạch mỗi ngày đều đọc cho cô nghe, nhưng lại chẳng phân biệt được đâu là trọng điểm, đâu là chi tiết thừa.
Mỗi tối, nó đều ghé vào tai cô mà đọc:
"Sáng nay ăn bánh bao hấp, uống sữa đậu nành, ra khỏi cửa thì gặp một con chó vàng to lớn."
Tần Kiều nhớ lại những buổi tối trước đó, khuôn mặt nhỏ thay đổi đôi chút, lập tức giải thích:
"Nhà họ Dương và cha mẹ đều dựa vào nhà họ Tần để bòn rút. Vậy tại sao Dương Mộc không theo họ mà hút máu, lại cứ nhằm vào nguyên chủ? Chút tiền từ công sức của cô ấy nhiều lắm cũng chỉ đáng giá vài bữa ăn của Tần Niệm thôi."
Dương Mộc không phải người tốt, đối xử với nguyên chủ cũng chẳng tốt, nhưng cậu ấy lại là người duy nhất không bao giờ bỏ mặc cô ấy.
107 chợt hiểu ra, vội lấy cuốn sổ nhỏ ra ghi chép lại, phải chú ý đến từng chi tiết.
Ghi xong, nó nhảy lên đùi Tần Kiều, ngửa đầu hỏi:
"Kiều Kiều, tối nay có cần tôi tiếp tục đọc ký ức của nguyên chủ không? Lần này tôi sẽ đọc chậm hơn, đảm bảo không bỏ sót chi tiết nào."
Tần Kiều lặng lẽ quay đầu nhìn ra cửa sổ, thở dài:
"Nhà họ Tần rốt cuộc khi nào mới đến đón tôi đây?"
107 bị ngắt lời, quên mất chuyện đọc ký ức, liền bối rối đáp:
"Nguyên chủ được đón về sau khai giảng không lâu, theo lý thuyết thì sắp đến rồi."
Tần Kiều xoa đầu nó, gật đầu.
Dương Mộc tức giận đi xuống lầu, trở về mà không nói một lời. Cậu cũng quên luôn việc mua đồ ăn, đành phải chạy ra ngoài thêm một chuyến.
Vừa xuống dưới, cậu đã thấy cô ruột đang ngồi ăn mì, kỳ lạ nhìn về phía cầu thang:
"Tiểu Mộc, trên kia là ai vậy?"
Cha mẹ cậu cũng ngừng cãi nhau, đồng loạt quay sang nhìn.
Dương Mộc hít sâu một hơi, đối diện với cả phòng đầy những con người không đáng tin cậy, nói lớn:
"Là chị của con! Chị ruột!!!"
Nói xong, cậu mặc kệ đám người kia mà bước thẳng ra ngoài. Dù sao cái nhà này từ trước đến nay cũng chẳng khác gì vũng bùn lầy, cậu không cần khách sáo với họ làm gì.