Dụ Hôn Vai Ác Niên Đại Văn

Chương 4

"Cô không biết mình đã làm gì sao? Cô quên mất tôi đã kéo cô từ bên cạnh ai về rồi à?"

Tần Lâm siết chặt nắm tay, vừa giả vờ sụt sịt vừa quan sát phản ứng của anh từ khe hở giữa các ngón tay.

Nguyên chủ thực sự có nɠɵạı ŧìиɧ hay không vốn là một điểm đáng nghi. Nếu cô có thể vượt qua cửa ải này, thì có nghĩa là tình tiết có thể thay đổi, mà nếu có thể thay đổi cốt truyện, thì cô cũng có thể tìm cách khiến La Trấn ngậm miệng lại!

Chu Chí Quốc tức đến bật cười.

Anh đã chính mắt thấy hai người họ ở nhà ga, ngay cả tên cẩu nam nhân kia cũng đã thừa nhận, vậy mà cô vẫn có mặt mũi chối bỏ?

Không chỉ phủ nhận, mà còn diễn rất nhập tâm, rất đáng thương, như thể bản thân bị oan ức lắm vậy!

Nếu không phải đích thân bắt gian, anh thực sự suýt nữa đã bị cô lừa gạt.

Tần Lâm biết thời gian không còn nhiều, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, sau đó giọng nói run run, mang theo tiếng nghẹn ngào đáng thương:

"La Trấn là do em gái anh Chu Hồng Kỳ giới thiệu cho em quen biết. Cô ấy luôn khen hắn trước mặt em, nói rằng nhà hắn có điều kiện tốt, có thể giúp đỡ gia đình anh thoát khỏi cảnh sống ở nông thôn…

Vì thế em mới cố tình làm thân với hắn… Hôm nay em đi với hắn lên huyện, là để gặp bố mẹ hắn, xin họ giúp đỡ, chứ không phải như anh nghĩ!

Em còn vì chuyện này mà đi vay tiền trong thôn để chuẩn bị quà biếu đấy!"

Tần Lâm gấp gáp nói dối, cố gắng tận dụng tình huống để lấp đầy sơ hở.

Chu Chí Quốc nghe xong, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Anh không tin một chữ nào.

Người phụ nữ này sẽ có lòng tốt như vậy sao?

Anh cười gằn, giọng đầy chế nhạo:

"Cô mà cũng biết suy nghĩ cho người khác à?"

Tần Lâm bị chọc tức đến phát điên, nhất thời không suy nghĩ mà lỡ miệng phun ra một bí mật lớn:

"Em không có lòng tốt? Nếu em không có lòng tốt, em đã sớm nói ra chuyện anh không phải là Chu Chí An rồi!

Nếu chuyện này lộ ra, cả nhà anh đều không có kết cục tốt, tất cả đều đi ăn đạn đồng hết!"

Biểu cảm của Chu Chí Quốc lập tức thay đổi.

Anh lao đến, ba bước thành hai, tóm chặt lấy cổ tay cô, lực siết chặt đến mức làm làn da cô trắng bệch.

Ánh mắt anh u ám đến đáng sợ, nguy hiểm như một con dã thú bị kích động.

"Cô vừa nói cái gì?"

Tần Lâm đau đến mức mặt trắng bệch, nước mắt chực rơi xuống.

Cô hít một hơi run rẩy, vừa đau vừa tủi thân, nghẹn ngào đáp:

"Em… em đã biết từ trước khi cưới rồi… Em biết hai anh em nhà anh đã tráo đổi thân phận!

Em biết anh mới thực sự là Chu Chí Quốc, quân nhân xuất ngũ! Và anh… anh mới chính là chồng của em!"

Không khí trong phòng lập tức trở nên ngột ngạt.

Ánh mắt Chu Chí Quốc lóe lên tia nguy hiểm.

Một giây sau, anh túm lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình.

Trong đôi mắt tối tăm ấy, có một tia sáng kỳ dị thoáng qua, khiến Tần Lâm lạnh cả sống lưng.

Cô nhận ra bàn tay của Chu Chí Quốc đang trượt dần từ cằm cô xuống cổ họng.

Nếu để anh tiếp tục, có khi anh sẽ gϊếŧ người diệt khẩu ngay tại đây!

Tần Lâm giật mình.

Không kịp nghĩ nhiều, cô vươn tay ôm lấy cổ Chu Chí Quốc, mượn lực kéo mạnh, ép sát người mình vào anh!

Khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau, cả hai đồng thời sững sờ.

Chu Chí Quốc không ngờ bị cô "tập kích", cả người đông cứng lại.

Ánh mắt mang theo sát khí đột nhiên tản đi, như thể lý trí bị rút sạch trong nháy mắt.

Tần Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc này, cô đã bị một Chu Chí Quốc xấu hổ và giận dữ đẩy ra thật mạnh!

Cô loạng choạng lùi lại, đập mạnh vào tường, đau đến mức hít sâu một hơi!

"Xí—!!!"

Đây là kiểu "hóa giải sát khí" gì thế này?!

Trong lòng Tần Lâm vừa nhục nhã vừa giận dữ, mắng thầm cái tên khốn nạn trước mặt, ai muốn chiếm tiện nghi của anh chứ?!

Cô chỉ là tự cứu mình thôi mà!

Ánh mắt Chu Chí Quốc lạnh hơn trước, âm u như trời đêm không trăng.

Tần Lâm run bắn người, nhưng vẫn cố mạnh miệng, tiếp tục ngụy biện:

"Anh còn muốn chờ Chu Chí An quay về à? Em nói cho anh biết, đừng có mơ!"

"Anh ta sẽ không bao giờ đồng ý đổi lại với anh đâu! Cả gia đình anh cũng sẽ không chấp nhận đâu! Dù có đổi lại, em cũng không bao giờ công nhận anh ta là chồng em!"