"Em xấu?" Tần Lâm trợn tròn mắt, khó tin hỏi anh.
Nhìn ánh mắt uất ức tức giận của cô, cổ họng Chu Chí Quốc có chút ngứa ngáy, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
"Ăn cơm trước đi!" Giọng điệu của Chu Chí Quốc đã dịu dàng hiếm thấy.
Nhưng đối với Tần Lâm mà nói, thế này sao đủ?
Cô nháo nhào nửa ngày, khóc lóc thảm thiết, chỉ đổi lại một chữ xấu?
Cho dù thật sự có chút không đẹp, lúc này người đàn ông vừa mới cùng cô chung chăn gối có thể nói cô như vậy sao?
Vì vậy Tần Lâm kiên quyết nhìn anh, tuyệt không thỏa hiệp!
Chu Chí Quốc đưa muôngc đến bên miệng cô.
Tần Lâm né tránh.
Chu Chí Quốc buông bát đũa, bất đắc dĩ nói: "... Anh sai rồi, anh không rời khỏi em..."
"Sai rồi, em là ai?" Tần Lâm ngắt lời anh.
"Tần Lâm."
Tần Lâm tiếp tục làm khó: "Sai rồi, anh nghĩ kỹ lại đi."
"... Vợ?"
Tần Lâm miễn cưỡng đồng ý cách gọi này: "Tiếp tục đi."
Chu Chí Quốc hắng giọng, cúi đầu, giống như phạm lỗi nói: "Vợ à, anh sai rồi, là anh không đúng..."
Tần Lâm có chút kích động chờ đợi, chờ nửa ngày, cũng không đợi được người phía sau nói hết lời, "Tiếp tục đi!"
Chu Chí Quốc đỏ mặt: "Lời này không nói nữa được không?"
Quá ngại rồi.
"Sao lại không nói? Anh không nói cho em nghe, còn muốn nói cho ai nghe?"
Chu Chí Quốc rất khó xử, anh thật sự không nói nên lời sến súa như vậy.
"Hay cho anh, Chu Chí Quốc, có phải anh vẫn không coi em là vợ anh không? Có phải anh còn nghĩ em là của Chu Chí An không..." Tần Lâm chưa dứt lời, đã bị Chu Chí Quốc bịt miệng.
Tần Lâm ú ớ vài tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Chu Chí Quốc buông tay, trước khi Tần Lâm mở miệng, liền đọc một mạch như học thuộc lòng: "Vợ à, anh sai rồi, anh sẽ không ly hôn với em, càng không nhường em cho người khác, nếu anh ly hôn với em... sau này anh sẽ tuyệt tự tuyệt tôn..."
Câu cuối cùng, Chu Chí Quốc mặt mày đen sì gượng gạo nói ra.
Tần Lâm nín cười, đúng là tai phụ nữ thích nghe lời ngon tiếng ngọt!
Trước mắt không quan tâm anh có còn bị phong ấn hay không, chỉ cần ông bà nội Chu còn sống, phong ấn của anh sẽ không được giải!
Có cô ở đây, ông bà nội Chu sẽ không bị hại chết! Tần Lâm tự tin, cứ sống qua ngày tháng xuyên sách này thôi, cô không phải nguyên chủ, chuyện tìm chết, cô sẽ không làm.
Tần Lâm hài lòng quyết định bắt đầu ăn cơm.
"..." Đến khi Tần Lâm nhìn rõ bát cháo rau dại và dưa muối, cô mới thấy mình hài lòng hơi sớm.
Cháo rau dại không ngon, dưa muối mặn chát.
Nhưng Tần Lâm vẫn từng chút một ăn hết cả cháo rau dại lẫn dưa muối.
Trước khi xuyên sách, cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, ăn uống khó nuốt, ăn không ngon là chuyện thường, cố ăn xong còn nôn mửa, nôn đến mức ói ra máu.
Bây giờ cô có thể ăn hết thức ăn, đã là một khởi đầu tốt.
Chu Chí Quốc thấy cô ăn hết cháo rau dại và dưa muối, trong lòng có chút khác lạ.
Vốn định thử phản ứng của cô.
Giờ thấy cô không ồn ào, không chê bai, thậm chí lúc ăn còn rất nghiêm túc, như thể rất ngon miệng...
Cháo rau dại và dưa muối sao có thể ngon được?
Trừ phi cô nói thật?
Cô thật sự quan tâm đến anh?
Hay là có chút quan tâm đến anh?
Nên sau khi họ nói chuyện rõ ràng, lại ân ái, cô mới trở nên ngoan ngoãn như vậy?
Hình như anh từng nghe người ta nói, tình cảm vợ chồng là do ngủ mà ra...
Không nói đến cô, anh đối với cô, chẳng phải cũng có chút khác biệt sao?
Dù sao bây giờ cô cũng là vợ anh rồi.
Chu Chí Quốc thấy cô ngoan ngoãn ăn sạch miếng cháo cuối cùng, trong lòng có chút không thoải mái.
Bình thường thức ăn trong nhà không ngon, nhưng mùa này, rau ngoài vườn vẫn có, không đến mức chỉ có cháo rau dại với dưa muối.
Hôm nay Lý Cầm cố tình không xào rau, chỉ chuẩn bị dưa muối mặn mà Tần Lâm ghét nhất.
Bà ta cố tình chọc tức Tần Lâm để gây chuyện, nhân cơ hội ép Chu Chí Quốc ly hôn với Tần Lâm, đuổi Tần Lâm ra ngoài.
Nhưng Lý Cầm đợi mãi, trong phòng cũng không có động tĩnh gì, vểnh tai nghe, ngay cả tiếng cãi nhau cũng không có.
Thật xui xẻo!
Sao Tần Lâm không làm ầm lên?
Sao cô ta đột nhiên thay đổi vậy?
Chu Chí Quốc từ trong phòng đi ra, tay cầm bát không.
Mọi người nhà họ Chu nghe thấy động tĩnh đều nhìn về phía anh.
"Chí Quốc, con qua đây với cha chút." Cha Chu định nói chuyện rõ ràng với anh.