"Có người đúng là chuột! Không chỉ trộm người! Nó còn ăn trộm nước!" Chu Hồng Tinh phụ họa.
Tối qua Tần Lâm dùng hết nước đúng là cô có lỗi, nhưng cô cũng định ban ngày sẽ gánh lại.
Đây không phải là cô còn chưa dậy sao?
Sáng sớm đã bị người ta nói như vậy, trong lòng Tần Lâm chắc chắn không thoải mái.
Ngước mắt lên thì thấy Chu Chí Quốc đang nhìn cô.
"Em không cố ý... Em chỉ là tối qua tắm thêm lần nữa." Tần Lâm uất ức nói.
Chu Chí Quốc đã dậy từ sớm, hôm nay lại không lập tức ra ngoài, cứ nhìn Tần Lâm ngủ.
Nhìn một lúc, anh phát hiện Tần Lâm trắng hơn, tóc đen hơn, mũi cao hơn, lông mi cũng dày hơn...
Nhìn đến cuối cùng, anh cũng thấy khó hiểu.
Tần Lâm đã 23 tuổi, không phải là chưa phát triển hết, cho dù chưa phát triển hết, cũng không thể nào qua một đêm đã thay đổi như vậy chứ?
Tần Lâm nói xong cũng không thấy Chu Chí Quốc phản ứng gì.
Sao thế? Được ăn thịt rồi, không còn thấy mới mẻ nữa à?
"Chu Chí Quốc!" Tần Lâm véo eo anh một cái.
Chu Chí Quốc hoàn hồn, "Em nói gì cơ?"
"Mẹ kế anh và em gái cùng cha khác mẹ của anh đang mắng em." Tần Lâm nói thẳng.
Nông thôn từ sáng đến tối đều rất ồn ào, Chu Chí Quốc đã luyện được bản lĩnh làm ngơ.
Anh vừa nãy cứ nhìn Tần Lâm ngẩn người, nên không để ý đến tiếng ồn bên ngoài.
Lúc này vừa nghe thấy, liền vén chăn mỏng xuống giường, "Anh đi gánh nước."
"Họ đang mắng em đấy, trước kia thì thôi, giờ em là vợ anh rồi, mắng em chính là mắng anh, anh nghĩ em nên nhịn sao?" Tần Lâm muốn xem điểm mấu chốt của Chu Chí Quốc nằm ở đâu.
Trước kia Tần Lâm đã không nhịn, ở nhà cãi nhau ầm ĩ, bây giờ... đã thành vợ anh rồi, vậy mà lại bảo cô nhịn.
Chẳng phải còn không bằng lúc trước khi làm vợ anh sao?
"Chỉ cần em đúng, anh sẽ giúp em."
Tần Lâm nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, "Em và anh là vợ chồng, chúng ta nên nói đến tình cảm, chứ không phải phân biệt đúng sai."
Tai Chu Chí Quốc hơi đỏ, lại lùi về sau một bước, "Anh biết rồi, trừ chuyện của ông bà, những người khác mà bắt nạt em, anh sẽ bênh em."
Chu Chí Quốc ra sân, "Đừng cãi nhau nữa! Nước trong vại là con gánh, cũng là con dùng, bây giờ con đi gánh nước đây."
Lý Cầm không ngờ Chu Chí Quốc lại nhận hết trách nhiệm về mình, mỗi lần anh tắm hai chậu nước là đủ rồi, làm sao có thể dùng hết một vại nước?
Chu Hồng Tinh thấy anh gánh thùng gỗ đi gánh nước, tức giận dậm chân, "Mẹ! Mẹ xem anh ấy đúng là hồ đồ rồi, một đứa con gái hư hỏng mà anh ấy còn bênh vực như vậy, chờ... chờ anh cả về, xem con mách thế nào!"
Lý Cầm vừa tức vừa hận, ném cái gáo dừa trong tay xuống đất.
Nhà người ta cưới con dâu về, việc nhà như nấu cơm giặt giũ đều không phải động tay vào nữa.
Nhà bà thì hay rồi, cưới về một bà tổ tông không biết xấu hổ!
Nghĩ đến Lý Cầm bà trước kia oai phong biết bao!
Giờ thì bà không chỉ phải hầu hạ hai lão già tàn phế, mà còn phải chăm sóc chồng con, cơm nước giặt giũ, việc đồng áng...
Sống thế này còn ý nghĩa gì nữa?
Lý Cầm càng nghĩ càng bực, ở trong bếp đập nồi gõ bát trút giận.
Chu Hồng Tinh thấy vậy, trong lòng hận Tần Lâm thấu xương, nếu không phải tại Tần Lâm, mẹ cô ta cũng sẽ không bị chọc tức đến phát khóc từ sáng sớm.
Tần Lâm xuống giường chốt cửa phòng, cài then cửa sổ.
Bên ngoài toàn năng lượng tiêu cực, cô không muốn ra ngoài ảnh hưởng đến nguồn năng lượng tích cực của mình.
Từ khi bị bệnh trước lúc xuyên sách, Tần Lâm rất chiều chuộng bản thân, chuyện bực mình thì không đυ.ng vào, chuyện nóng giận thì tránh xa, cô phải giữ tâm trạng vui vẻ, để sống thêm được vài ngày.
Sáng nay nghe vài câu khó nghe, bây giờ cô phải tìm việc gì đó để cho mình vui vẻ.
[Ký chủ, cô còn chưa đi chợ nông sản xem sao.]
Tần Lâm nằm trên giường đưa ý thức đến chợ nông sản.
Khu chợ nông sản này quả thực rất lớn, vừa vào là khu thịt lợn, bò, dê, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Bên trong, giò heo, móng giò, sườn, ba chỉ, thịt nạc vai, thịt mông, lòng lợn... đều được phân loại rõ ràng, thịt nhìn rất tươi ngon.
Thịt bò, dê ở khu bên cạnh, cũng đều là thịt tươi, đã được pha lọc sẵn, muốn gì có nấy.
Giữa khu thịt và khu rau củ quả là khu gia vị, bên trong hồi, bạch chỉ, đại hồi, ớt khô... đủ loại gia vị cần có đều có.