Không muốn cởϊ qυầи áo thì phải biết uống, chỉ cần không chết thì cứ uống tới bến.
Ba mươi mấy tuổi đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Vì vậy, bây giờ cô chỉ muốn ôm đùi hưởng thụ.
[Được rồi! Đã liên kết với ký chủ!] Ánh Sáng Phản Diện hớn hở nói.
Tần Lâm: Chết tiệt!
"Ta không muốn làm phản diện!" Tần Lâm kiên quyết nói.
[Chúc mừng ký chủ nhận được gói quà tân thủ!]
[Chúc mừng ký chủ nhận được hệ thống Ánh Sáng Phản Diện!]
Tần Lâm: "..."
[Chúc mừng ký chủ nhận được một cơ hội trở về quá khứ của nguyên chủ, thời gian giới hạn một ngày.]
[Chúc mừng ký chủ nhận được vòng sáng Cẩm Lý dùng một lần, sau khi sử dụng sẽ gặp may mắn liên tục trong bảy ngày.]
[Chúc mừng ký chủ nhận được một viên thuốc Mỹ Nhan vĩnh viễn, sau khi sử dụng dung mạo sẽ được nâng cấp như dùng app chỉnh ảnh.]
[Chúc mừng ký chủ nhận được một viên thuốc Đại Lực vĩnh viễn, sau khi sử dụng sức mạnh sẽ sánh ngang trâu bò.]
[Chúc mừng ký chủ đã ngủ với phản diện cuối cùng, nhận được chợ nông sản Kinh Đô ở thế giới cũ của ký chủ.]
Tần Lâm hơi sững sờ, vòng sáng Cẩm Lý? Thuốc Mỹ Nhan? Thuốc Đại Lực? Chợ nông sản Kinh Đô?
Cô bỗng nhiên cảm thấy, làm phản diện cũng rất tốt.
Không phải cô tự sa ngã, mà là Ánh Sáng Phản Diện cho quá nhiều.
"Không có không gian tùy thân hay trăm tỷ vật tư nào sao?" Đã là phản diện thì chắc chắn phải tham lam vô độ.
[Có! Không gian hệ thống ký chủ cứ việc dùng, chợ nông sản Kinh Đô là chợ nông sản lớn nhất Châu Á, chiếm diện tích 1800 mẫu... Mỗi ngày xuất hàng 4000 tấn.]
Tần Lâm vẫn nhớ chợ nông sản này là do cô ngủ với Chu Chí Quốc mà có được, hay là... cô ngủ với anh thêm lần nữa?
[Ký chủ, lần đầu tiên mới là quý giá nhất.]
Tần Lâm mặt mày tối sầm, lập tức yêu cầu lấy thuốc Mỹ Nhan và thuốc Đại Lực ra uống.
Sau khi uống hai viên thuốc, trên người Tần Lâm bài tiết ra một số chất màu xám đen.
Ngửi thử, trong không khí tràn ngập mùi hôi.
Tần Lâm nôn khan vài tiếng, vội vàng mở cửa sổ thông gió.
"Sao ngươi không nói sớm uống xong sẽ thải độc?"
[Ký chủ không biết sao?]
Tần Lâm: "Nếu ta biết hết thì cần ngươi làm gì?"
Tần Lâm bây giờ trách móc cũng vô ích, chỉ mong Chu Chí Quốc đừng về, nếu không cô thật sự sợ Chu Chí Quốc nghĩ cô tè dầm ra giường.
"Kích hoạt vòng sáng Cẩm Lý cho ta." Tần Lâm lập tức nói.
Sau khi kích hoạt vòng sáng Cẩm Lý, Chu Chí Quốc đến nửa đêm vẫn chưa về, Tần Lâm dựa vào ký ức của nguyên chủ mò đến bếp đun sôi một ít nước.
Tắm rửa sạch sẽ, tắm xong cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn, da dẻ cũng trắng trẻo hơn rất nhiều.
Khuôn mặt của nguyên chủ có bảy tám phần giống với dung mạo ban đầu của cô.
Chỉ là cô hút thuốc, uống rượu, sinh hoạt không điều độ nên làn da kém hơn nguyên chủ.
[Tác dụng của thuốc Mỹ Nhan sẽ dần dần thể hiện ra.] Lần này Ánh Sáng Phản Diện đã khôn hơn, chủ động giải thích tình huống.
Tần Lâm sờ sờ mặt, cô cảm thấy như vậy là được rồi, nhưng nếu có thể đẹp hơn thì cô cũng không từ chối.
Lúc Chu Chí Quốc trở về, định tắm rửa ngay tại sân.
Nhưng gáo dừa múc nước trong lu vài lần mà không có nước, lu nước đã cạn.
Anh đành phải ra sông tắm rồi mới về.
Tần Lâm đã ngủ, Chu Chí Quốc mò mẫm lên giường.
Một lát sau, Chu Chí Quốc nghe thấy tiếng cười khúc khích của Tần Lâm.
"..." Chu Chí Quốc ngẩn người, khẽ gọi: "Tần Lâm?"
Tần Lâm thở đều đều, không có phản ứng, vẫn chưa tỉnh lại.
Vừa rồi cô ấy chắc là mơ thấy giấc mơ đẹp?
Người ta nói ngày nghĩ gì đêm mơ nấy...
Tai Chu Chí Quốc hơi đỏ, chẳng lẽ Tần Lâm đã muốn động phòng với anh từ lâu rồi?
Nếu không sao lại vui vẻ như vậy?
Cười khúc khích cả trong mơ.
Chu Chí Quốc gọi thêm lần nữa, xác nhận Tần Lâm chưa tỉnh, đưa tay ôm cô vào lòng.
"..." Ôm vào lòng, anh cảm thấy có gì đó không đúng, cơ thể cô ấy dường như mềm mại hơn.
Chu Chí Quốc sờ soạng thêm, làn da cũng mịn màng hơn.
Anh nhẹ nhàng ghé sát vào, ngửi má cô, trên người cô có mùi hương thanh mát mà trước đây không có, thoang thoảng hương trái cây.
Cô ấy tắm rửa rồi?
Chu Chí Quốc không hiểu lắm, chẳng lẽ con gái sau khi tắm rửa sẽ thơm tho và mềm mại hơn sao?
Sáng sớm, Tần Lâm còn chưa tỉnh ngủ đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài sân.
"Lúc không có nước thì không ai gánh! Lúc cần dùng nước thì tranh nhau dùng! Cả một lu nước đầy, qua một đêm đã hết!" Lý Cầm tức giận mắng chửi ngoài sân.