Anh vốn định dành cả đêm để leo hạng trong game, vừa hoàn thành trận đấu cuối cùng, chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn sáng thì… gặp phải người này.
Một người cả người đẫm máu, ngồi dựa vào chiếc xe bay của anh.
Anh bước tới định kiểm tra xem chuyện gì xảy ra, nhưng ngay khi vừa tới gần, ống quần anh đã bị kéo chặt.
Người kia rõ ràng đã sắp ngất, cả khuôn mặt nhuốm đầy máu, hơi thở mong manh đến mức tưởng như sắp tắt.
Nhưng lực tay lại rất lớn, dù anh cố cách nào cũng không gỡ ra được.
Trông cậu lúc ấy… thảm đến mức giống như một nhân vật chính trong phim kinh dị.
Làn da cậu tái nhợt, chiếc áo sơ mi trắng giờ đã loang lổ vết máu, đặc biệt là con mắt trái máu thịt lẫn lộn, gần như bị khoét đi hoàn toàn.
Mắt phải khẽ khàng mở ra, đồng tử tối đen như hố sâu vô tận. Cậu dường như cảm nhận được sự hiện diện của anh, khẽ nghiêng đầu, đôi môi khô nứt nhẹ nhàng mấp máy: “Cứu… cứu tôi… làm ơn…”
Khoảnh khắc ấy, trái tim Bùi Tiêu dường như bị kim châm một cái, nhịp đập chợt lệch một nhịp.
Và rồi… anh ôm lấy người kia, đặt cậu vào xe, phóng thẳng tới bệnh viện.
Ban đầu anh vốn định đợi cậu tỉnh dậy rồi tính sổ sau.
Nhưng giờ nhìn tình trạng của đối phương… có lẽ không tính toán nổi nữa rồi.
Không gian yên tĩnh của phòng bệnh chỉ còn lại tiếng húp cháo khe khẽ.
Lâu Phong chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ và bất lực như lúc này. Cậu lặng lẽ giảm tốc độ ăn, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm.
Trước đây, cậu chưa từng phải lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Cậu sinh ra vào thời đại mà trò chơi thực tế ảo đang ở giai đoạn phát triển rực rỡ nhất.
Cậu có thiên phú hiếm có, khả năng điều khiển nhân vật vượt trội, chiến thuật xuất sắc. Nhờ đó mà nhanh chóng nổi tiếng, trở thành ngôi sao sáng trong làng eSports.
Cậu gia nhập đội tuyển quốc gia, liên tiếp 5 năm liền giúp đội tuyển đoạt toàn bộ danh hiệu vô địch thế giới.
Ở tuổi 22, cậu có tiền, danh tiếng, ánh hào quang, gần như chưa từng nếm trải thất bại hay khổ cực.
Xung quanh cậu có người ngưỡng mộ, có người ghen tị, nhưng đồng đội và trợ lý luôn bảo vệ cậu rất tốt.
Chưa từng có ai làm cậu tổn thương.
Nhưng lần này…
Sau khi giành chức vô địch, cậu đã bí mật rời đi, muốn đến thăm mộ cha mẹ.
Cậu không nghĩ rằng… Chuyến đi này lại biến thành cơn ác mộng của đời mình.
Nghĩ đến đó, một nỗi xót xa chua xót trào dâng trong lòng, khiến mắt cậu chợt đỏ hoe.
Cậu khẽ cúi đầu, một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống bát cháo, tan vào làn khói nóng bốc lên.