Đường Tịch Dao chậm rãi bước vào hội trường lớn của Trường Ballet Hoàng gia. Hôm nay là ngày đầu tiên của cô tại ngôi trường mà mình đã mong mỏi bấy lâu. Trái tim nhỏ bé của cô đập rộn ràng trong l*иg ngực, vừa háo hức lại vừa có chút hồi hộp.
Xung quanh cô, những học viên khác đều là những cô bé, cậu bé có tố chất thiên bẩm, từng được đào tạo bài bản từ nhỏ. Ai cũng có dáng vẻ tự tin và kiêu hãnh. So với họ, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhưng chính khát vọng mãnh liệt đã giúp cô đứng ở đây, và cô tuyệt đối không cho phép bản thân lùi bước.
Buổi sáng hôm đó, các học viên mới được tập trung trong phòng học lớn để gặp mặt giáo viên hướng dẫn. Khi cánh cửa bật mở, một bóng dáng cao lớn bước vào, khiến cả phòng trở nên im lặng.
- Chào các em. Tôi là Hàm Vũ Thần, sẽ phụ trách hướng dẫn lớp của các em.
Lời giới thiệu đơn giản nhưng lại có sức nặng khiến toàn bộ học viên đều sững sờ. Đôi mắt Đường Tịch Dao mở to, không thể tin vào tai mình. Hàm Vũ Thần! Là người mà cô ngưỡng mộ từ nhỏ tới giờ, là người đã thắp lên trong cô ước mơ về ballet. Và bây giờ, anh chính là thầy giáo của cô!
Tịch Dao ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt. Anh mặc một bộ trang phục đơn giản màu đen, dáng người cao ráo, từng đường nét gương mặt sắc sảo, ánh mắt thâm trầm, khó dò. Tuy nhiên, sự uy nghiêm tỏa ra từ anh lại khiến không ai dám xem thường.
- Trong lớp này, tôi không cần những kẻ lười biếng. Nếu các em nghĩ ballet chỉ là một thú vui thì có thể rời đi ngay bây giờ. Giọng nói của Hàm Vũ Thần trầm thấp, mang theo sự nghiêm khắc.
Không ai dám cử động. Ai cũng biết, để học dưới trướng Hàm Vũ Thần là một cơ hội vô giá, nhưng đồng thời cũng là một thử thách khắc nghiệt.
Tịch Dao siết chặt tay, trong lòng dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ. Cô không thể bỏ cuộc, cô nhất định phải chứng minh bản thân!
- Bây giờ, từng người tiến lên, giới thiệu bản thân và thực hiện một động tác ballet mà các em giỏi nhất.
Lần lượt từng học viên bước lên, thể hiện tài năng của mình. Có người nhận được cái gật đầu hài lòng, có người bị nhắc nhở sửa lỗi. Đến lượt Tịch Dao, cô hít sâu một hơi, bước lên phía trước.
- Tên em là Đường Tịch Dao. Cô cúi đầu chào theo đúng quy tắc.
- Thể hiện đi. Hàm Vũ Thần không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ đứng khoanh tay quan sát.
Tịch Dao nhẹ nhàng bước lên, thực hiện một động tác arabesque. Động tác của cô mềm mại nhưng chưa đủ lực, khiến bước chân hơi chênh vênh. Ngay lập tức, Hàm Vũ Thần lên tiếng:
- Dừng lại.
Tim Tịch Dao khẽ siết lại. Cô lo sợ anh sẽ thất vọng về mình. Nhưng bất ngờ thay, Hàm Vũ Thần không trách mắng mà chỉ bước tới, đứng sau lưng cô.
- Thả lỏng vai, trọng tâm dồn vào chân sau, không được quá căng thẳng.
Giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai khiến Tịch Dao run nhẹ. Hàm Vũ Thần đưa tay đặt nhẹ lên cánh tay cô, giúp cô điều chỉnh tư thế. Động tác của anh cẩn thận nhưng vô cùng chính xác. Khoảnh khắc đó, trái tim nhỏ bé của Tịch Dao bỗng đập mạnh một nhịp.
- Thử lại.
Lần này, cô điều chỉnh theo hướng dẫn của anh. Và khi thực hiện lại, động tác của cô đã vững vàng hơn nhiều. Hàm Vũ Thần hơi gật đầu, ánh mắt có chút tán thưởng, nhưng rất nhanh đã trở lại dáng vẻ nghiêm khắc vốn có.
- Còn nhiều thiếu sót, nhưng có tiềm năng.
Tịch Dao thở phào nhẹ nhõm. Cô biết mình còn phải cố gắng rất nhiều, nhưng chí ít, cô đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Buổi học kết thúc, Tịch Dao rời khỏi phòng với tâm trạng hỗn loạn. Cô không ngờ, có một ngày mình lại được học dưới sự hướng dẫn của chính người mà mình luôn ngưỡng mộ. Và cũng không ngờ, người đó lại nghiêm khắc nhưng anh rất tận tâm giúp đỡ mọi người điều chỉnh lỗi sai.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô nhất định sẽ không bỏ cuộc. Đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Giải thích: Arabesque là một trong những tư thế ballet kinh điển và đẹp mắt nhất. Nó đòi hỏi sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh, sự dẻo dai và khả năng giữ thăng bằng. Trong tư thế này, vũ công đứng trên một chân, chân kia duỗi thẳng ra sau, tạo thành một đường thẳng từ đầu đến gót chân