Bác sĩ Đàm chuẩn bị rời đi, đến cửa lại quay đầu, bổ sung một câu: ”Trung tướng, tâm trạng của hùng chủ ngài có vẻ không tốt lắm. Tôi nghĩ ngài cần phải làm gì đó.”
Vừa dứt lời, bác sĩ Đàm nhanh chóng rời đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Ngải Hy ngồi trên sofa một lúc, trong lòng rối bời. Một lúc sau, anh cầm tuýp thuốc mỡ bác sĩ Đàm để lại trên bàn, lên lầu tìm Lạc Túc.
Đứng trước cửa phòng Lạc Túc vài phút, Ngải Hy mới đưa tay gõ cửa.
Lạc Túc lại nghe thấy tiếng gõ cửa, nghĩ lần này chắc là Ngải Hy, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: ”Ai?”
Ngải Hy thản nhiên: ”Là tôi.”
Cửa hé mở một chút, Lạc Túc ghé vào khe cửa, giọng buồn bực: ”Anh đến làm gì?”
Qua khe cửa, Ngải Hy có thể nhìn thấy mặt Lạc Túc. Cảm xúc vừa rồi còn mãnh liệt, lúc này dường như ảm đạm đi một nửa.
Đáy lòng Ngải Hy đột nhiên như bị đâm một cái, khựng lại vài giây, nói: ”Đưa thuốc cho cậu.”
Ngải Hy vốn tưởng Lạc Túc sẽ từ chối, không ngờ lần này cậu lại mở cửa. Tuy không nói gì, nhưng ý bảo anh vào.
Đây là lần thứ hai Ngải Hy vào phòng này. Lần đầu tiên là đêm tân hôn, từ đó về sau, anh không ngủ trong phòng này nữa. Căn phòng này cũng chỉ thuộc về Lạc Túc.
Ngải Hy không nhìn nhiều, đặt thuốc mỡ lên bàn. Đưa thuốc xong, anh đang định rời đi thì bị Lạc Túc kéo lại.
Lạc Túc dường như khó tin, trách móc: ”Anh đặt ở đây rồi đi?”
Ngải Hy nhướng mày. Không thì sao?
Lạc Túc nghiêm mặt: ”Anh không phải là thư quân của tôi sao?”
Ngải Hy tùy ý ừ một tiếng.
"Bôi thuốc cho tôi.” Lạc Túc cắn chặt quai hàm, nhét thuốc mỡ vào tay Ngải Hy, hậm hực nói.
Ngải Hy cầm tuýp thuốc, xoay hai vòng trên tay: ”Không phải cậu vừa nói không cần tôi bôi sao?”
Lạc Túc quay đầu trừng anh: ”Đó là vừa rồi.”
Cậu kéo ghế ra ngồi xuống, không nói thêm lời nào, đưa tay ra trước mặt Ngải Hy.
Ngải Hy khẽ cười, kéo tay Lạc Túc sắp chạm vào mặt mình xuống, tay kia mở tuýp thuốc.
Lạc Túc liếc nhìn thư quân đang bôi thuốc cho mình, vẫn không nhịn được hỏi: ”Ngải Hy, anh thật sự nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
Ngải Hy thoa thuốc mỡ trên tay Lạc Túc, thuận miệng nói: ”Không có.”
Mắt Lạc Túc đột nhiên sáng lên: ”Thật sao?”
Ngải Hy nửa ngồi trên bàn, cười như không cười: ”Cậu rất mong tôi nɠɵạı ŧìиɧ?”
Lạc Túc lắc đầu, nhìn độ cong khóe môi thư quân có chút không rời mắt được. Do dự một lát, cậu nói: ”Vậy anh có thích tôi không?”
Ngải Hy nhìn Lạc Túc với ánh mắt sáng ngời mong đợi. Đáy lòng không nói nên lời.
Dừng một lát, anh nói: ”Tạm được.”
Lạc Túc nghe được câu trả lời hài lòng, nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền, ý cười lan tỏa, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Ngải Hy thấy tâm trạng Lạc Túc đã khá hơn, trong lòng đột nhiên thở phào. Sau đó, hắn bôi thuốc mỡ lên cánh tay cậu, hỏi: ”Còn chỗ nào khác không?”
Lạc Túc lắc đầu: ”Không biết.”
Ngải Hy đặt thuốc mỡ xuống, quan sát trên da Lạc Túc không có vết thương, liền nói: ”Vậy chờ cậu tìm thấy rồi đến tìm tôi.”
Lời vừa nói ra, chính Ngải Hy cũng ngây người.
Lạc Túc cũng không nhận ra có gì không ổn, khóe miệng cong lên: ”Được.”
”Dịch dinh dưỡng trong tủ lạnh tôi đã thay mới. Trong hộp trên bàn trà là bánh ngọt nhỏ.” Ngải Hy đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lạc Túc nghe vậy, có chút không đúng: ”Vậy còn anh?”
Ngải Hy dừng lại: ”Mai tôi lại đến.”
Lạc Túc rũ mắt: ”Anh phải đi rồi.”
Tuy Lạc Túc vừa rồi đã đoán được bọn họ không ở cùng nhau, nhưng nghe thư quân nói phải đi, cậu vẫn có chút buồn.
Lạc Túc không biết tại sao quan hệ giữa cậu và thư quân lại như vậy, nhưng có lẽ có nguyên nhân. Cậu không có ký ức trước kia, nên chỉ có thể suy đoán rằng trước kia mình đã đánh Ngải Hy nên Ngải Hy mới không yêu cậu.
Lạc Túc buồn bã: ”Vậy anh có thể ăn bánh ngọt nhỏ với em xong rồi đi không?”
Ngải Hy không hiểu nguyên nhân thay đổi cảm xúc của Lạc Túc, nhưng thấy cậu như vậy, trong lòng anh cũng đột nhiên có chút khó chịu.
Ngải Hy quay đầu, do dự vài giây: ”Được.”