Kiều Lộc chậm rãi ngẩng đầu, khi thấy gương mặt người đàn ông trước mặt, cô không khỏi ngẩn ra.
Anh ta rất cao, dù cô ngồi trên ghế cao nhưng vẫn phải hơi ngước lên mới có thể nhìn thấy rõ mặt anh.
Ban ngày Kiều Lộc từng nhìn thấy gương mặt này ở biệt thự nhà họ Lạc, nhưng cô không để ý rằng ngũ quan của anh ta nổi bật nhất là đôi mắt sáng ngời sắc bén như chim ưng, dù bị ngăn cách bởi một lớp kính gọng vàng, vẫn có thể nhìn ra bên trong là tâm tư phức tạp.
“Lạc Văn Dục! Mau nhìn đi, là Lạc Văn Dục!”
“Trời ơi, anh ấy đẹp trai quá!”
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng như mấy cô gái cuồng si vậy chứ?”
Ngẩng đầu đối diện với người đàn ông trước mặt, Kiều Lộc không biết tại sao thính lực của mình lại trở nên tốt như vậy. Rõ ràng lúc nãy có người đi ngang qua mà cô chẳng nghe rõ họ nói gì, nhưng bây giờ lại có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hét chói tai nhưng cố gắng kiềm chế của mấy cô gái cách đó hơn mười mét.
Thực ra cô rất muốn nói với họ rằng họ đã nhận nhầm người rồi, người đàn ông trước mặt cô không phải Lạc Văn Dục.
Bởi vì Lạc Văn Dục thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mấy tháng trước rồi, lúc này e rằng vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh.
Bốn anh em nhà họ Lạc có gương mặt giống hệt nhau, khiến người khác khó phân biệt được họ.
Nếu không phải hệ thống đã tiết lộ trước nội dung cốt truyện, Kiều Lộc chắc cũng sẽ giống như những người khác, nghĩ rằng người đàn ông trước mặt cô chính là Lạc Văn Dục vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Gương mặt giống nhau, chiều cao tương đồng, thậm chí cả thần thái trong mắt cũng giống đến mức đáng kinh ngạc. Họ trông cứ như một tác phẩm hoàn hảo được thần linh tạo ra bằng phương pháp copy paste.
Nhưng người đàn ông này không phải Lạc Văn Dục, mà là người con thứ ba Lạc Văn Diệp.
Thông tin về việc Lạc Văn Dục hôn mê không người nào biết. Để giữ ổn định giá cổ phiếu của tập đoàn, họ chỉ công bố rằng Lạc Văn Dục gặp tai nạn giao thông và bị thương nhẹ.
Lạc Văn Diệp và Lạc Văn Dục có thói quen và hành vi giống nhau nhất. Trước khi anh hai Lạc Văn Hoán và em út Lạc Văn Diễm trở về từ nước ngoài, anh ta thỉnh thoảng thay thế Lạc Văn Dục tham gia một số hoạt động.
Vốn dĩ hai anh em đã có diện mạo giống nhau, nay lại còn cố tình bắt chước cử chỉ, phong thái, nên sự tương đồng này khiến Kiều Lộc cảm thấy có chút hoảng hốt.