Sắc mặt Lục Sơn tái nhợt nhưng lại phớt hồng một cách bất thường. Phù Vũ đặt tay lên trán hắn, chợt nhận ra nhiệt độ cơ thể hắn đang tăng cao. Điều này khiến nàng không khỏi kinh ngạc, mười năm trước Lục Sơn đã đạt đến kim đan kỳ, dù bị thương nặng cũng không thể nào yếu ớt đến mức này. Tu sĩ tu luyện linh khí, thân thể được linh lực dưỡng nuôi, từ lâu đã khác xa người phàm. Ngay cả Phù Vũ, một kẻ tu hành cấp thấp, cũng hiếm khi nhiễm bệnh như người thường.
Phù Vũ vươn tay định cởi bỏ lớp áo rách nát của hắn, nhưng máu tươi đã thấm vào vải, bết chặt vào miệng vết thương. Lúc này, Huyền Điểu vỗ cánh bay đến, nhảy nhót quanh Lục Sơn, cất giọng thúc giục:
“Ca—ca—!”
Nó vươn cổ, có vẻ muốn giúp xé đi lớp vải dính chặt, nhưng rồi lại do dự, nghiêng đầu nhìn mà không dám động miệng.
Phù Vũ bực bội đẩy con chim nhỏ ra: “Sợ thì đừng có nhìn chằm chằm!”
Trong lòng đã hạ quyết tâm, nàng mạnh tay giật lớp vải ra khỏi vết thương. Một âm thanh nhỏ nhưng sắc lạnh vang lên khi da thịt bị xé rời.
Lục Sơn khẽ run rẩy, đôi mày nhíu chặt. Dường như hắn đang chìm trong cơn thống khổ vô tận, thế nhưng lại chẳng hề cất lên dù chỉ một tiếng rêи ɾỉ, như thể đã hoàn toàn mất đi cảm giác với thế giới bên ngoài.
Phù Vũ liếc nhìn gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Lục Sơn, lạnh lùng cười khẩy:
“Cũng chịu đựng giỏi đấy.”
Thay vì kéo dài cơn đau, thà dứt khoát một lần. Nàng cắn răng, hạ quyết tâm, lột sạch lớp y phục rách nát trên người hắn.
Lớp vải vừa được gỡ bỏ, những vết thương máu me đầm đìa lập tức lộ ra. Thịt da xung quanh loang lổ, như thể bị móng vuốt sắc bén xé rách, vết thương sâu đến mức lộ cả xương. Phù Vũ khẽ hít một hơi, đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết thương trên ngực hắn, máu tươi lập tức rỉ ra.
Với tu vi của Lục Sơn, dù bị thương nặng thế nào cũng không thể đến mức này, không hề có dấu hiệu hồi phục, thậm chí ngay cả một chút khép miệng cũng không.
“Tiểu Ô Nha, thử biến lớn thêm chút xem nào.” Nàng vừa nói vừa ngước mắt nhìn Huyền Điểu.
Chú chim nhỏ cẩn thận dang cánh, linh lực yếu ớt lan tỏa. Nhưng ngay khi dòng khí vừa dao động, cơ thể Lục Sơn bất chợt run lên dữ dội, hắn ho khan, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.
Vệt máu đỏ sẫm đọng trên đôi môi tái nhợt, tựa như chút sắc đỏ hiếm hoi giữa bầu không khí chết lặng.
Huyền Điểu vội thu cánh lại, rụt cổ, giọng đầy lo lắng:
“Ngươi đừng có làm liều a!”
Phù Vũ trừng mắt liếc nó:
“Hắn bây giờ linh lực còn yếu hơn cả ta. Nếu không thì ngươi bay vào trấn, tìm đại phu đến chữa cho hắn đi?”