Tiêu Cửu Nương cười. "Cảm ơn các ngươi đã vẽ ta thành kẻ ác độc rõ ràng. Vậy các ngươi cũng biết, cả Vương phủ này rốt cuộc sợ hãi điều gì, mà tránh xa ta ba thước. Thế nào? Gϊếŧ ta rồi, không sợ người kia biết sao?"
Tiêu Cửu Nương cười đến ngửa người ra sau. Nàng nghịch ngợm giơ ngón tay, chỉ hai cái vào hư không. "Ta biết các ngươi đã tính toán kỹ lưỡng mới làm vậy. Để ta đoán xem, có phải muốn dùng khuôn mặt giống ta để giả mạo Vinh Quốc phu nhân được Thánh Thượng phong tặng?"
Nghe vậy, mặt Tiêu Thập Nương và Vương Tứ Lang đều trắng bệch. Tiêu Cửu Nương đã nói trúng tim đen họ. Tiêu Cửu Nương nhìn chằm chằm hai người, tiếng cười châm biếm vang vọng khắp phòng. Trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng cười ấy cực kỳ chói tai.
Nhưng dù vậy, cũng không thấy nô tỳ Lưu Phương Viên đâu. Tiêu Cửu Nương biết, hai người này dám hạ độc nàng, dám xuất hiện trước mặt nàng, chắc chắn đã sắp xếp chu đáo. Có lẽ, trong đêm khuya tĩnh lặng, cả Vương phủ còn có không ít người đang theo dõi nơi này. Ai cũng mong nàng chết, vì khi nàng chết thì họ mới vui vẻ.
Tiêu Cửu Nương biết hết. Ngay khi phát hiện mình trúng hồng nhan khô cốt, nàng biết hôm nay mình hết đường sống. Nàng không sợ hãi, không cam lòng, không nhớ nhung, không hối hận, cũng không oán hận. Nếu có, nàng chỉ trách mình mù quáng. Nàng mù quáng, không liên quan đến người khác.
Tiêu Cửu Nương từ trước đến nay có thù tất báo, báo thù không để qua đêm. Ai dám cắn nàng một miếng, nàng sẽ cắn lại mười miếng trăm miếng. Ai làm nàng khó chịu, nàng sẽ làm người đó khó chịu cả đời. Cho nên còn gì không cam lòng, oán hận chứ? Nên hưởng thụ đã hưởng thụ, nên có được đã có được, nên dẫm chết cũng đã dẫm chết, nàng chết cũng không tiếc.
Còn người đàn ông trước mặt, với nàng đã không còn quan trọng. Dù sao cũng là người dưng, không thể đi chung đường.
Tiếng cười rốt cuộc ngừng lại. Tiêu Cửu Nương tựa như mệt mỏi, dựa vào giường. Bỗng dưng, nàng ngoắc tay, khóe miệng mỉm cười. "Lại đây, ta nói với các ngươi câu cuối cùng."
Hai người nhìn nhau, do dự không tiến lên.
Tiêu Cửu Nương phải bội phục sự ác độc của mình, khiến người ta sợ hãi đến vậy, ngay cả phu quân đầu ấp tay gối cũng sợ nàng phản công trước khi chết.
Nàng cười, dùng đầu ngón tay chỉ vào đôi môi đỏ tươi của mình. Không biết từ khi nào, môi nàng đỏ như máu. Không ai biết đó là dấu hiệu duy nhất của độc hồng nhan khô cốt. Tình trạng này chỉ kéo dài trong chốc lát, sau khi người trúng độc chết, môi sẽ trở lại bình thường người ngoài nhìn vào chỉ như đang ngủ say.
"Các ngươi có nghe câu này chưa, đánh chó... cũng phải nhìn chủ nhân..." Giọng nói rất nhẹ, như một cơn gió thổi qua là tan biến. Hai người lòng dạ rối bời, ngẩng đầu lên thì thấy người trên giường đã im lặng, mắt nhắm nghiền, mặt phấn đào hoa kiều diễm ướŧ áŧ, khóe miệng mỉm cười an nhiên.
Vương Tứ Lang ngơ ngác nhìn người trên giường, đột nhiên nước mắt tuôn rơi, tim như bị dao cắt.
Tiêu Thập Nương nhìn gương mặt kiều diễm như hoa kia, tim không ngừng co rút. Nàng ta rốt cuộc đạt được ước nguyện. Đáng lẽ đây là chuyên vui mừng, vì sao lại hoảng hốt? Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân? Chủ nhân? Tiêu Thập Nương biết một số chuyện người khác không biết, sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Không thể nào, không thể nào!
Trên chiếc xe ngựa quen thuộc ấy. Tiêu Cửu Nương khi vẫn còn là thiếu nữ, vẻ mặt khẩn trương, tay ngọc nắm chặt. Đối diện nàng là một nam tử.
Nam tử thân hình cao lớn, dù chỉ ngồi cũng cao hơn nàng một cái đầu. Áo tím, tay áo rộng thêu huyền văn, mí mắt hơi rũ che giấu ánh sáng u ám trong đôi mắt hẹp dài tuấn tú. Hắn một tay tùy ý đặt trên đầu gối, một tay đặt trên án kỷ, ngón tay thon dài trắng ngọc nhẹ nhàng gõ hai cái.
"Nàng và hắn không hợp. Tính tình nàng cũng không hợp gả chồng."
"… Nhưng, Cửu Nương mệt mỏi…"
Sau đó, hai người không gặp lại. Câu nói kia cũng là lời cuối cùng hắn nói với nàng.
Nàng vứt bỏ tất cả để lấy chồng. Rõ ràng làm xáo trộn nhiều kế hoạch của hắn, nhưng hắn không nói một lời. Nàng thậm chí lo lắng hắn lòng dạ hẹp hòi sẽ trả thù nàng, nhưng hắn dường như đã quên nàng.
Cho đến khi hắn đạt được ước nguyện, bước lên ngôi vị mong muốn.
Những người đi theo hắn, có công với hắn đều được luận công ban thưởng. Lúc đó, nàng đang đấu đá trong hậu trạch Vương phủ, bề ngoài tuy cao ngạo nhưng thực tế vô cùng gian nan. Một đạo thánh chỉ giáng xuống, đưa nàng từ vực sâu lên thiên đường.
Mọi người đều kinh ngạc khi thấy đương kim bệ hạ ân thưởng cho một người phụ nữ trong nội trạch. Chỉ có nàng hiểu rõ lý do. Giống như trước kia, hắn lại kéo nàng ra khỏi vực sâu sinh tử!
"Chủ tử, người lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại bênh vực người của mình như vậy, hẳn là sẽ báo thù cho Cửu Nương?"
"Chủ tử, ta đáng lẽ phải nghe lời người…"
"Nếu có kiếp sau, ta sẽ không chạy trốn nữa…"
Khi bóng tối buông xuống, đó là những ý niệm cuối cùng trong đầu Tiêu Cửu Nương.