Ôn Du khẽ cắn răng.
Thân phận linh hồn bị giam cầm, nghe thôi cũng thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Chỉ là nàng không thích lạnh buốt đau đớn, càng muốn làm một thành chủ hưởng thụ thoải mái.
Đương nhiên, thế lực càng lớn càng tốt, đến cuối cùng chỉ cần nói vài câu là có thể khuấy đảo phong vân, nằm xem kịch vui mới là sảng khoái nhất.
Trong đầu Ôn Du vẽ ra kế hoạch sáp nhập và mở rộng Hoài Ngọc Thành, đáp: [Phàn Trường Minh đã đổi người cõng rồi, bọn họ đi nhanh, đương nhiên sẽ quay lại nhanh.]
Thì ra là vậy, xem ra tia linh tức mà ký chủ điểm vào lúc trước không phải là ngẫu nhiên.
Hệ thống vội vàng ghi chú, còn nhiều thứ cần học hỏi quá.
Ôn Du cúi mắt, gắp một miếng hoành thánh: [Hệ thống, hiện tại trong Hoài Ngọc Thành có bao nhiêu con cá?]
Hệ thống: [13 con.]
[1 con cá hắc hóa, 1 con cá công cụ, 6 con cá sư huynh đệ thầm mến, 4 con cá fan hâm mộ, còn có 1 con cá yêu nhan sắc trong đám dân thành.]
[Làm lung lay những con cá quan trọng hơn, hiệu quả triệt tiêu buff sẽ càng tốt, còn có thể nhận được lợi ích tăng thêm.] Hệ thống bổ sung: [Trong số này, chỉ có cá hắc hóa và cá công cụ là khó xử lý nhất. Những con còn lại thích nữ chính chỉ vì danh tiếng và hiệu ứng ngoại hình, có thể nhắm mục tiêu để ra tay.]
Hiệu ứng lọc kính?
Thật khéo, ở thế giới giải trí thứ 16, cô từng làm trợ lý, chuyên xử lý chuyện phá vỡ hiệu ứng lọc kính này.
Cũng rất giỏi trong việc dẫn dắt fan hâm mộ quay lưng trở mặt.
Mộc Nhan đã đi tới trước mặt, nàng ta quả thật rất xinh đẹp, cùng một hành trình vất vả như nhau, người khác thì phong trần mệt mỏi, còn nàng ta chỉ là lớp mồ hôi mỏng dính áo, ánh hoàng hôn chiếu rọi, gương mặt hơi ửng đỏ, chân mày phảng phất gợn sóng.
Thần sắc kiên cường và quyết tuyệt, càng khiến nàng ta nhuốm lên ánh sáng không chịu khuất phục.
“Bịch.”
Mộc Nhan quỳ xuống, đầu gối chạm đất, không nói một lời.
Hệ thống giật mình: [Nàng ta muốn làm gì?]
[Nàng ta muốn ta hỏi câu mà ngươi vừa hỏi.]
Ôn Du thản nhiên ăn một miếng hoành thánh. Cá mới câu rồi gϊếŧ ngay, thịt mềm, nước dùng đậm đà, hương vị rất tuyệt.
Nàng cười cười: [Ta cứ không hỏi đấy.]
Hệ thống lưỡi quấn quanh hai vòng mới hiểu ra, trừng mắt căm hận nhìn nữ chính một lúc, rồi lại sợ hoành thánh trong tay nguội mất, vội cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Ăn đến quên cả nữ chính.
Chiều thu vẫn còn dư nhiệt, Mộc Nhan quỳ xuống, bị phớt lờ như thế chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Dù đã quyết tâm vứt bỏ tôn nghiêm liều chết cầu xin nhưng khi thực sự quỳ ở đây lại cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Tựa như khi quay lại đây nàng ta không đáng bị đối xử thế này.
Mọi chuyện lẽ ra phải được giải quyết dễ dàng mới đúng.
Sau lưng, Tưởng sư huynh nhỏ giọng thúc giục, Mộc Nhan cắn môi, cuối cùng lên tiếng: "Ôn thành chủ, trước đó là do Mộc Nhan lo lắng cho sư huynh, lúc nóng vội mới lỡ lời, Mộc Nhan xin thành chủ lượng thứ, mong thành chủ bỏ qua hiềm khích, ban tặng Trang Ngọc cứu người."
"Hôm nay, dù Mộc Nhan có quỳ đến chết cũng phải cầu được thành chủ cứu mạng."
"Cầu xin Ôn thành chủ cứu người!"
Nàng ta dõng dạc nói xong, phía sau vang lên tiếng "bịch bịch bịch", từng tiếng quỳ xuống không đồng đều, tất cả đệ tử Thượng Huyền tông đều quỳ rạp.
"Ôn thành chủ, chỉ cần người chịu cứu sư huynh, mạng này của ta là của người!"
"Ôn thành chủ, chỉ cần sư huynh không sao, ta nguyện suốt đời làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của người!"
Hệ thống ôm chặt bát, nhỏ giọng lẩm bẩm: [Nữ chính vẫn thông minh, nói rõ ràng tên mình, còn mấy người kia chỉ nói "ta", Phàn Trường Minh sao mà biết ai với ai, kết quả công lao đều tính lên đầu nữ chính hết.]
Ôn Du mắt ánh ý cười: [Ngươi cũng thông minh lắm.]
[Còn phải nói!] Hệ thống hăng hái: [Yên tâm đi, những mưu kế thủ đoạn này của ngươi, ta đã học hết rồi, sẽ không để nó thất truyền đâu.]
Ôn Du tiếp tục ăn hoành thánh: [Ta cảm ơn ngươi.]
Mặt trời lặn về tây, ánh hoàng hôn rải xuống, trùng hợp chia cắt Ôn Du và đám đệ tử Thượng Huyền tông.
Một bên ung dung, thanh thản cúi mắt như thần tiên du ngoạn nhàn nhã giữa hồ.
Một bên bi phẫn, nét mặt phủ đầy âm u u ám, tựa như những kẻ chịu khổ sở cùng cực.
Một cư dân trong thành rùng mình, ánh mắt vô thức nhìn theo ánh sáng, liền trông thấy nụ cười của Ôn Du tùy ý nhàn nhạt, phong lưu không ràng buộc thế là hắn đơ người.
Đồng thời, hắn sâu sắc nhận ra, dường như trước đó mình bị mù, bằng không sao lại bỏ mặc ánh trăng rực rỡ trước mặt mà đi nhìn hạt nước lăn tăn chứ?
Một làn hơi nước mỏng lan ra từ người hắn, như sương mờ phủ lên Ôn Du.