Diệp Bán Hạ xuyên không vào một cuốn sách.
Một giây trước khi xuyên vào sách, cô vẫn đang chửi bới nhân vật nữ phụ cùng tên trong cuốn sách, à không, là vợ cũ của tên trùm phản diện, người này thậm chí còn không được tính là nữ phụ.
Cô không hiểu.
Tác giả rõ ràng đã dùng rất nhiều lời khen ngợi ngoại hình, thậm chí còn tâng bốc thể hình phản diện hoàn hảo nhất, nhưng người vợ cũ này lại cứ bám lấy nam chính.
Đối với nam chính.
Cô ta không ngần ngại trộm tiền trong nhà mà đưa cho anh, chỉ đổi lại lời khen ngợi tốt bụng của nam chính.
Vào những năm 1970 thì ai đủ ăn đủ mặc bao giờ.
Lòng tốt là cái gì.
Đặc biệt là còn đối với tên nam chính chả có chút tình ý gì với cô ta cả.
Phát bệnh gì vậy trời?
Nhưng mà, Diệp Bán Hạ không ngờ tới điều này chút nào. Cô chỉ vỗ bàn có hai cái, bằng một cách thần kỳ nào đó mà lại xuyên vào cuốn sách này.
Khóc cạn nước mắt, cô nằm trên giường tiêu hóa hết đống thông tin của nguyên chủ, nhất là khi nhớ lại việc nguyên chủ đã gửi đồ ăn cho nam chính hơn nửa năm nay, lòng đau như ngàn mũi tên đâm vào, đôi mắt tối sầm lại.
Chính xác vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Diệp Bán Hạ ngước mắt lên, nhìn thấy một bóng người cao lớn bước vào. Điều khiến cho Diệp Bán Hạ không thể rời mắt chính là thân hình sánh ngang người mẫu kia.
“Nếu như em vẫn không vui vì đã cưới tôi, thì chúng ta có thể chia phòng ngủ riêng, nhưng tôi mong em có thể hòa thuận, sống tốt với nhau.”
Nhìn mặt anh ấy kìa, Diệp Bán Hạ lập tức choáng váng.
Đây là chồng cô sao?
Đẹp trai quá!
Ở thời hiện đại, vô số phụ nữ sẽ phát điên mất với khuôn mặt này mất thôi!
Ôi trời, điều tuyệt vời nhất chính là cô là người sở hữu người đàn ông này!
Chuyện gì xảy ra với nguyên chủ vậy? Nếu cô không thích một người đàn ông lực lưỡng như này, thì tên nam chính có khuôn mặt ẻo lả kia là sao? Nguyên chủ, cô bị sao thế hả?
“Đợi một chút.”
Nhìn thấy Trần Tuấn Đông chuẩn bị rời đi, Diệp Bán Hạ vội vàng đi xuống xỏ dép, cô lo lắng nắm lấy cổ tay anh.
“Đợi chút.”
Đợi Trần Tuấn Đông nhìn cô, Diệp Bán Hạ vội vàng buông tay anh ra, có chút xấu hổ: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Trần Tuấn Đông ra hiệu mình vẫn đang nghe.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh, Diệp Bán Hạ âm thầm mắng nguyên chủ, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Chuyện là, em vừa mới tính toán chút, nhà Trương Viễn Sơn đã mượn em tổng cộng 50kg thóc, khi nào anh có thời gian đưa em đến đòi họ trả và lấy về.”
Trần Tuấn Đông còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Anh cau mày nhìn Diệp Bán Hạ trước mặt, giọng mang theo vẻ châm chọc: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Em biết, em đã nghĩ kỹ rồi, từ lúc anh cưới em, em đương nhiên muốn cùng anh sống thật tốt, cho nên em sẽ không nghĩ đến chuyện quá khứ nữa.”
Diệp Bán Hạ chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Trần Tuấn Đông. Nhưng Trần Tuấn Đông lại cho rằng cô đang muốn gây rắc rối nên quay mặt đi, bình tĩnh nói: “Em không cần thử thách tôi nữa đâu, những thứ trước kia em đưa ra ngoài, tôi đều không tính toán.”
“Những gì em nói là sự thật!”
Đối lập với sự háo hức của Diệp Bán Hạ, trong mắt Trần Tuấn Đông hiện lên sự mỉa mai. Anh không muốn phí lời, quay người muốn bước ra ngoài.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo anh cảm thấy choáng váng.
Bởi Diệp Bán Hạ ấy thế mà lại ôm lấy anh từ phía sau.
Trần Tuấn Đông cúi xuống nhìn hai tay đang ôm lấy khoanh bụng dưới của mình, nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng như có thể khiến cho người ta chết cóng.
“Diệp Bán Hạ, em vì Trương Viễn Sơn mà làm đến mức này sao?”
Diệp Bán Hạ lại thầm chửi rủa. Cô tự nhủ nên hành động trước hơn là nói, sau đó mới tìm đến nam nữ chính để tính sổ.
Nghĩ vậy, Diệp Bán Hạ mạnh mẽ ôm lấy cơ thể của Trần Tuấn Đông, hai tay ôm lấy cổ anh, khiễng chân hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.
“Như này anh có tin không?”