Sau Khi Xuyên Thành Cha Kế Hào Môn, Tôi Cười Ha Ha Đếm Tiền Mỗi Ngày

Chương 7: Không phải sếp, là thần tiên

“Tôi phải làm bao nhiêu tháng mới kiếm lại được số tiền này! Tôi kiếm tiền dễ dàng lắm sao! Tên khốn nạn chó chết, hắn ta lừa tình tôi thì thôi đi, vậy mà còn dám lừa tiền!"

“Còn vụ thế chấp biệt thự nữa, chắc chắn là do tên khốn đó giở trò! Mẹ, căn biệt thự này vẫn là của chúng ta chứ? Phải không phải không? A a a, đừng để tên khốn đó lừa mất căn biệt thự của chúng ta chứ!?”

Phản ứng này quá kịch liệt, mẹ Dung cũng ngẩn người: “… Vẫn chưa bị lừa mất. Tôi đã chặn chuyện vay nợ lại rồi.”

Trình Nhạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, vui mừng khôn xiết, chạy đến nắm tay mẹ Dung: “Mẹ! Mẹ là mẹ ruột của con! Mẹ ơi, căn nhà này giữ được rồi, thật may là nhờ có mẹ.”

Khóe miệng mẹ Dung giật giật, rút tay ra: “Trình Nhạc Ngôn, tôi hỏi cậu thật lòng, cậu có tiền sử bệnh tâm thần nào giấu tôi không? Cậu… cậu bị lên cơn à?”

Sáu chữ cuối cùng hỏi rất chân thành.

Trình Nhạc Ngôn cười gượng hai tiếng, ổn định lại cảm xúc.

Nhưng chuyện này nhất định phải giải thích cho mẹ Dung, không thể qua loa cho xong chuyện được.

Cậu sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, nói: “Mẹ, con nói thẳng với mẹ, trước đây đầu óc con không được minh mẫn, thật sự đã làm một số chuyện sai lầm. Công việc này con làm rất kém, mẹ sa thải con cũng là đúng. Nhưng con thật sự rất thích công việc này, muốn xin thêm một cơ hội.”

Mẹ Dung nhíu mày: “Công việc? Công việc gì?”

Trình Nhạc Ngôn: “Làm con dâu của mẹ, đây chính là công việc của con.”

Mẹ Dung: “Vậy tôi là gì, sếp của cậu?”

Trình Nhạc Ngôn: “Không phải sếp, là thần tiên. Mẹ cho con một triệu một tháng, đây không phải thần tiên thì là gì.”

Mẹ Dung:……

Trình Nhạc Ngôn cong cong mắt, thản nhiên nói: “Phạm vi công việc của con bao gồm dùng bát tự để xung hỉ cho Dung tiên sinh, chăm sóc tốt con của Dung tiên sinh, chăm sóc cha mẹ và người lớn tuổi, nhưng những việc này con đều chưa làm tốt."

“Con rất áy náy, cũng rất hối hận."

“Nếu mẹ bằng lòng cho con thêm một cơ hội, vậy ba tháng tới coi như là thời gian thử việc của con, con sẽ báo cáo tiến độ công việc hàng tuần cho mẹ, ba tháng sau mẹ hãy căn cứ vào tình hình công việc của con để xem xét có nên sa thải con hay không, được không ạ?”

Thần sắc cậu thật sự quá thản nhiên và ung dung, còn rất chân thành, đôi mắt như một hồ nước, trong veo thấy đáy.

Hơn nữa cậu đẹp trai, mặt rất nhỏ, da dẻ mịn màng đến mức phản chiếu ánh sáng, môi tự mang theo độ cong mỉm cười, thuộc kiểu đẹp trai không hề mang tính xâm lược, đúng là kiểu người nhỏ tuổi mà bậc cha mẹ rất thích.

Mẹ Dung nhất thời kinh ngạc: Trình Nhạc Ngôn đẹp trai vậy sao? Tại sao trước đây mình… chưa bao giờ nhận ra?

Đột nhiên bà lại nhớ đến chiếc khăn nóng mà Trình Nhạc Ngôn đưa cho bà, trà hoa cậu chuẩn bị cho bà, và cả đôi tay khi nãy cậu bóp vai cho bà.

Xét việc làm chứ không xét lòng dạ.

Cuối cùng bà cũng mềm lòng.

Bà nói: “Được, ba tháng thử việc, sau này trước mười giờ sáng thứ Hai hàng tuần, gửi báo cáo tuần của cậu qua email cho tôi. Ba tháng sau, vẫn không được, thì cậu cút đi.”

Trình Nhạc Ngôn nói: “Mẹ yên tâm, đến lúc đó thật sự không có duyên phận này, cũng không cần cho con tiền bồi thường, con sẽ tự động xin nghỉ việc.”

Mẹ Dung lại nói: “Còn ba việc nữa. Thứ nhất, căn biệt thự này cậu đừng mơ tưởng nữa, luật sư Triệu sẽ liên hệ, chuyển lại tên cho tôi. Thứ hai, thẻ đen mang tên cậu đã bị khóa, chi tiêu liên quan đến Trạc Trạc sau này sẽ do quản gia Lý phụ trách. Thứ ba, sau này chi tiêu của cậu cần được giám sát, tất cả các khoản chi tiêu trên mười vạn sẽ do trợ lý Trần kiểm tra, có vấn đề gì không?”

Hai điều đầu thì không sao, chỉ có điều thứ ba, mẹ Dung đã chuẩn bị sẵn tinh thần Trình Nhạc Ngôn sẽ từ chối.

Nhưng không ngờ, Trình Nhạc Ngôn lại rất sảng khoái nói: “Không vấn đề gì ạ.”

Mẹ Dung: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói, điều thứ ba cũng không vấn đề gì? Cậu đồng ý để khoản chi tiêu lớn bị kiểm tra?”

Trình Nhạc Ngôn thần bí nói: “Mẹ, nói cho mẹ một bí mật, con căn bản không có khoản chi tiêu lớn nào cả.”

Mẹ Dung:…

Sao lại thấy Trình Nhạc Ngôn không giống hoang tưởng, mà giống lên cơn điên.

Nhưng chuyện này tạm thời đến đây là kết thúc, mẹ Dung cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà nhìn lên lầu: “Trạc Trạc đâu? Đang học à?”

419 kịp thời giải thích: [Nói chính là phản diện tương lai. Tên thật là “Dung Ký Thời”, tên ở nhà là “Trạc Trạc”.]

Lại cung cấp bối cảnh: Phản diện tương lai bây giờ mới ba tuổi. Bình thường trẻ con ở tuổi này nói chuyện đã rất lưu loát rồi, Trạc Trạc thì khác, bé bị chứng rối loạn ngôn ngữ, ngày thường không nói một lời, ngay cả từ “ba mẹ” cũng không nói.