【Sữa bò thuộc nhóm tiêu dùng thiết yếu hằng ngày, tính theo 5% giá trị nạp: 6.45 tệ.】
“Mẹ ơi!"
Tính toán kiểu gì mà rẻ bèo thế?
Cố Sư Sư nhanh chóng lướt sang bản ghi nạp thứ hai.
【2 giây trước, thưởng thức một miếng bánh mì đen thủ công cao cấp (hàng giới hạn), giá thị trường 45 tệ… nạp 2.25 tệ.】
Mắt Cố Sư Sư trợn to.
Thì ra đồ ăn được tính “chiết khấu”.
Nhưng mà…
Cô nuốt nước bọt, lập tức chuyển lại giao diện thanh máu.
Thanh máu mỏng manh yếu ớt ban đầu, quả nhiên đã nhích lên một đoạn nhỏ!
Một ngụm sữa, một miếng bánh mì… thật sự có thể kéo dài sinh mạng!
Kéo dài được thêm mười phút!
Cố Sư Sư lập tức mừng rỡ ra mặt.
Ăn cơm nhà Hoắc Tư Thận, hệ thống liền tính là xài tiền của anh.
Vậy chẳng phải cô chỉ cần tiếp tục ăn là có thể tiếp tục kéo dài mạng sống sao?
Nghĩ vậy, cô vội vàng đặt miếng bánh mì xuống.
Vui vẻ gắp thử một miếng trứng cuộn cá hồi.
【Nạp thành công!】
Cố Sư Sư lập tức sung sướиɠ nheo mắt lại. Trứng cuộn mềm mịn thơm ngậy, gói cùng cá hồi tươi ngọt dai nhẹ, đúng là món ngon nhất cô từng ăn.
Mà chỉ một miếng thôi, đã nạp thêm được mười tệ!
“Chú đầu bếp ơi, cháu có thể xin thêm ít cá hồi được không ạ?”
Món đắt nhất chính là nó!
“Cảm ơn chú nhé!”
“Đinh, đinh, đinh.”
Nĩa trên tay Cố Sư Sư không thể ngừng lại, thanh máu cũng liên tục tăng.
Cô ăn ngon lành, mặt mày rạng rỡ.
Ăn một miếng, lời một miếng!
Đang phấn khích, chợt có tiếng bước chân gấp gáp từ xa truyền tới.
“Chị! Anh Hoắc bảo muốn hủy hôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Người còn chưa tới, mà giọng mềm yếu mang theo chút thở dốc đã vang lên.
“Song Song, em đi chậm thôi, kẻo lát nữa lại tức ngực. Cô ấy không biết điều, em gấp gì chứ?”
Giọng Hoắc Văn Thành vang lên phía sau.
Cố Sư Sư ngẩng đầu, liền thấy người bước vào nhà ăn trước tiên.
Chiếc váy trắng thắt eo, tóc dài xõa vai, trên đầu cài chiếc băng đô màu lam nhạt, cả người toát lên vẻ yếu đuối dịu dàng như thể một cánh hoa.
Đây chính là kẻ địch lớn nhất của nguyên chủ, đứa con gái được nuôi dưỡng nhầm trong nhà họ Cố, cùng sinh một ngày với nguyên chủ, Cố Vô Song.
“Chị, hai người cãi nhau sao?”
Cố Vô Song bước tới, định thân mật nắm lấy tay cô.
Nhưng Cố Sư Sư tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, hoàn toàn không để lộ sơ hở, khiến tay cô ta lơ lửng giữa không trung, đành đứng khựng lại.
Tuy che giấu rất giỏi, nhưng Cố Sư Sư vẫn nhanh chóng bắt được ánh mắt khinh thường và kiêu ngạo lướt qua trong mắt cô ta.
Cố Vô Song được giáo dục hai mươi năm trong giới thượng lưu, căn bản xem thường thân phận của thân chủ cũ, một cô gái từ khu dân nghèo bước ra.
"Không có gì đâu."
Cố Sư Sư cười trừ gượng gạo.
Chỉ là… chui nhầm vào tủ đồ của anh ta, haha.
“Chị…”
Cố Vô Song vừa mở miệng đã nghẹn lại, hai mắt trong trẻo rưng rưng, lệ muốn rơi mà lại không rơi.
Cúi đầu, cô ta đau khổ che mặt.
"Em biết, trong lòng chị không muốn. Danh tiếng của anh Hoắc không tốt, cả lễ đính hôn cũng không xuất hiện, chị bị đối xử lạnh nhạt như vậy, tất cả đều là lỗi của em..."
“Nếu thân thể em không yếu, em đã có thể thay chị kết hôn với anh Hoắc rồi, để chị không phải chịu khổ thế này…”
Vừa nói, cơ thể đã lảo đảo như sắp ngã, như thể cô ta mới là người gây ra tội lỗi tày đình.
“Song Song, đừng nói vậy! Cô ta là thiên kim nhà họ Cố, hôn ước đương nhiên là giữa cô ta và anh trai, liên quan gì đến em chứ?”
Hoắc Văn Thành ở bên cạnh vội đỡ lấy cô ta, vẻ mặt đầy lo lắng thương xót.
“Đừng để ý tới cô ta! Anh đưa em về nhà, để bác sĩ khám xem sao.”
Khóe môi Cố Sư Sư giật giật.
Đây là chiêu trò của bạch liên hoa?
Lúc nào cũng giả làm Lâm Đại Ngọc, nhận lấy lòng thương của người khác, đứng trên đạo đức, cướp lấy mọi thứ tốt đẹp, đẩy nguyên chủ xuống vực sâu?
“Chị, chị còn muốn ở bên anh Hoắc không?” Cố Vô Song tỏ vẻ nghĩ cho cô, “Nếu chị thật sự không thích anh ấy, em sẽ đi cầu xin ba mẹ hủy hôn. Trước kia chị sống đầy mưa gió, chịu nhiều khổ cực, nhưng sau này chị yên tâm, chỉ cần em có, thì chị cũng có!”
Cố Sư Sư nghe xong, suýt chút nữa phun hết sữa ra.
Tài sản của nhà họ Cố vốn dĩ là của nguyên chủ có được không!
Cái bạch liên hoa này đúng là biết bẻ cong sự thật!
“Hai người về đi.”
Cố Sư Sư phẩy tay, chặn lại tiếng “nức nở” của cô ta.
“Tôi muốn tiếp tục ăn.”
Cô còn đang bận gia hạn mạng sống, đâu rảnh nghe cô ta khóc than.
Cô lấy lát bánh mì, vét hết phần nước sốt còn lại trên đĩa, nhét hết vào miệng, vừa nhai vừa tỏ vẻ cực kỳ hài lòng.
Hai người đối diện thấy cô ăn uống thô tục như vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Trong mắt là sự khinh thường và ghét bỏ không giấu nổi.
Nhưng Cố Sư Sư lại bày ra vẻ mặt đầy hạnh phúc.
“Tôi muốn ở lại với anh ấy.”
Đây không phải là kết hôn với đàn ông, mà là kết hôn với… mạng sống!
Môi Cố Vô Song khẽ run: "Chị… chị đồng ý à?"
Tất cả lời thoại đã chuẩn bị kỹ trước khi đến, giờ đều chết yểu trong bụng.
Cô ta còn tưởng sẽ phải tốn công sức lớn mới giữ được cô gái nghèo này không quay về nhà họ Cố tranh giành tài sản.
Cố Sư Sư đã vét sạch hết nước sốt trong đĩa.
Cô vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình.
"Ừ, tôi ở lại. Có đi thì cũng là tôi tự đi. Dù sao tôi cũng chẳng mang theo hành lý gì, không cần hai người tới đón."
“À xin lỗi, chiếc váy trên người hình như là của cô, lần sau tôi giặt sạch sẽ rồi trả lại.”
"À đúng rồi, lúc mượn váy cô mặc, chân váy đã bị rách một lỗ, không phải tôi làm hỏng đâu. Tôi sẽ cố gắng vá lại cho cô, chỉ xin đừng bắt tôi đền tiền, được không?"
Cố Sư Sư nghiêng đầu, khẽ liếc về phía lối cầu thang.
Ánh mắt cô nhìn xuống sàn, hàng mi nhẹ khép.
Giả làm đóa hoa e ấp, ai mà không biết?
Giọt lệ trong mắt Cố Vô Song cũng vì vậy mà quên mất phải rơi xuống.
"Chị, cái... cái váy này là dì Trương đưa cho chị mặc sao?"
Cô ta hoảng hốt nhìn sang Hoắc Văn Thành bên cạnh, thấy anh ta cũng kinh ngạc, liền lập tức ôm lấy ngực mình.
Gương mặt thanh tú đầy vẻ đau đớn.
"Song Song!"
Quả nhiên Hoắc Văn Thành bị phân tâm, vội đỡ lấy eo cô ta.
"Chị, em không ngờ dì Trương lại..."
Cố Vô Song rưng rưng nước mắt, đôi tay run rẩy.
Nhà họ Cố lại để thiên kim thật mặc lại đồ cũ của con nuôi.
Nước bẩn này, cô ta không thể nhận!
Lúc này, trong thư phòng ánh sáng u tối.
Hoắc Tư Thận ngồi trên sofa, gương mặt không biểu cảm, nhìn vào màn hình chiếu trước mặt, nhíu mày.
"Các người không chuẩn bị quần áo cho cô ấy?"
Cô ấy là vị hôn thê hiện tại của anh.
Về mặt hình thức, những gì các cô gái khác có, cô ấy cũng phải có.
Sắc mặt Tư Nhất lập tức trở nên khó coi: "Thiếu gia, trước đây đều mua theo số đo của cô Cố Vô Song, nhưng..."
Nhà họ Cố đột ngột lôi ra một thiên kim thật, đổi người gả sang đây.
"Chưa kịp thay đổi, cứ nghĩ cô ấy sẽ mang theo đồ dùng cá nhân."
"Nhưng… cô ấy không có."
Hoắc Tư Thận chỉ vào màn hình.
Cô gái ngồi trước bàn ăn, tay cầm dao nĩa đặt trên mặt bàn, chỉ hơi cử động chút thôi cũng có thể thấy được vải áo căng chặt in rõ đường cong cơ thể.
Màu sắc, kiểu dáng đều là đồ cũ.
Cô ấy đến cả quần áo riêng cũng không có, đã bị tống tới chỗ anh?
Anh nhìn sang cách cô ăn cơm, vừa vội vừa đói, lại còn gọi thêm hai phần cá hồi. Giống như trước đây chưa bao giờ được ăn no.
Hoắc Tư Thận khẽ nhíu mày.
Hồi đó anh bị bà cụ họ Hoắc đuổi tới căn nhà hoang kia, ít nhất cũng có nguyên tủ quần áo mang theo, bữa ăn hàng ngày cũng được người hầu mang tới.
Chỉ là mỗi năm lại một ít đi.
Cho đến cuối cùng, như thể cả nhà đã quên mất sự tồn tại của anh.
Đôi chân dài bắt chéo, gương mặt tuấn tú gần như chìm vào bóng tối.
Trong khi đó, giọng cô gái vang lên trên màn hình chiếu lại trong trẻo rõ ràng.
"Tôi không biết dì Trương hay dì Lý nào hết, mấy người đi đi, tôi muốn ở lại đây! Ai cũng muốn tôi rời đi, chỉ có anh ấy cho tôi chỗ ở, cho tôi ăn ba bữa một ngày no đủ."
Hoắc Tư Thận nheo mắt.
Mùa hè năm đó, anh nhớ rất rõ, ngoại trừ vị quản gia lớn tuổi, thì chỉ còn con chó già kia chịu ở lại bên anh.
"Đã đính hôn rồi, thì tôi phải có trách nhiệm với anh ấy. Trừ khi chính miệng anh ấy nói không cần tôi nữa, nếu không tôi sẽ không rời đi."
Cô gái trên màn hình, môi hồng răng trắng.
Nói xong, liền há miệng cắn một miếng to cá hồi cuộn.
Hoắc Tư Thận khẽ nhíu mày.
Vị quản gia lớn tuổi ngày đó ở bên anh, không lâu sau đã mất.
Con chó già ấy, cũng được anh tự tay chôn dưới gốc cây trong vườn vào mùa xuân năm thứ hai.
Những người từng yêu thương anh nhất cuối cùng cũng đều lần lượt rời đi.
“Tiểu Thận, bà nội không phải không cần con, chỉ là muốn con tạm thời sống bên ngoài thôi. Trong nhà nhiều chuyện quá, không lo cho con được…”
“Mẹ chỉ cần nhìn thấy con là sẽ gặp ác mộng. Tiểu Thận, con làm ơn ở yên trong căn phòng đó, đừng ra ngoài nữa được không? Mẹ xin con đấy, nếu không mẹ không sống nổi đâu.”
“Nhà họ Hoắc không bỏ rơi con, chỉ là tạm thời cân nhắc tình hình, đợi sau khi xử lý xong mọi chuyện, sẽ chịu trách nhiệm lại với con…”
Ngón tay thon dài của anh siết chặt chiếc tách sứ, phát ra tiếng "rắc rắc".
Mắt anh nhìn vào màn hình chiếu, đen sâu như đáy biển.
Cuối cùng, đôi môi mỏng mấp máy.
"Trong một tiếng, lấp đầy phòng thay đồ của cô ấy."
Tư Nhất đang đứng xem kịch vui liền chết lặng tại chỗ.
Không phải bảo muốn đuổi người ta đi sao?
Chú thích:
Lâm Đại Ngọc là một nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Cô là một thiếu nữ xinh đẹp, tài hoa, sống nội tâm và rất mẫn cảm. Lâm Đại Ngọc được xem là hình tượng của vẻ đẹp mong manh, đa sầu đa cảm và số phận bi thương.
Tóm lại, khi mỉa mai ai đó là Lâm Đại Ngọc, ý chính là đang chê người đó yếu đuối, u sầu một cách quá đáng hoặc giả tạo, thích đóng vai nạn nhân, làm màu để thu hút sự chú ý.