Bắt Được Nam Phụ Thanh Tao

Chương 3

Trong thư phòng, thiếu niên đang cụp mắt, cầm ngọn bút vẽ trên giấy Thục Tuyên, nhìn có vẻ tuỳ ý nhưng một nét thanh, một nét đậm lại vô cùng hoà hợp, trên giấy liền hiện ra dãy núi hùng vĩ xa xôi.

Ngắm nhìn những bức tranh của Thần Hi, giống như đang ngắm nhìn một kiệt tác nghệ thuật tuyệt mĩ. Tống Tử Kỳ đứng một bên, không nhịn được hỏi:

"Thần Hi, tại sao cậu chỉ vẽ mỗi tranh thuỷ mặc? Còn các loại tranh khác thì sao?

Đã lâu như vậy, các tác phẩm của chàng trai trẻ đều là tranh tĩnh vật và thuỷ mặc, nhưng mỗi bức đều vô giá.

Tổ tiên dòng dõi họ Quân là họa sĩ hoàng gia, lưu truyền từ đời này sang đời khác. Bút pháp của Quân Thần Hi rất giống với thuỷ tổ của dòng họ Quân là Quân Trần, cũng là một bậc thiếu niên kỳ tài, tuyệt tác “Thuỷ Vân Đồ” đã mất tích, từng là báu vật được các đế vương các triều đại khao khát sở hữu.

Tất nhiên, tranh của Quân Thần Hi cũng rất quý, dù chỉ mới có hơn mười bức được tung ra, nhưng chúng đã được bán với giá cao ngất ngưởng.

Người ta nói những bức tranh của họa sĩ chỉ có giá trị sau khi họ mất đi, nhưng Quân Thần Hi thì khác, tài năng và sự thần bí của một thiếu niên đủ để khiến cả thế giới phải trầm trồ, kinh ngạc, làm bạn với Thần Hi là điều mà Tống Tử Kỳ không bao giờ dám tưởng tượng.

Trong giới Quốc Hoạ, Quân Thần Hi là một huyền thoại đáng ngưỡng mộ và là một sự tồn tại chưa từng có.

“Quá thô tục.” Thiếu niên đặt bút lên núi bút ngọc, thản nhiên đáp gọn.

"Còn chân dung thì sao? Tôi không nghĩ từng thấy cậu vẽ chân dung bao giờ."

Nếu anh thật sự nâng bút vẽ một bức chân dung, thậm chí không cần đến màu sắc, chỉ cần một nét cọ nhẹ cũng đủ để gợi lên linh cảm.

“Tục.”

Thiếu niên kiệm lời như vàng, hơi nhíu mày, bất mãn nhìn vết mực nhỏ trên đầu ngón tay không dính chút bụi: “Còn giấy không? Thật bẩn.”

“A, để tôi đưa cậu đi rửa tay.” Tống Tử Kỳ nhìn ngón tay nhiễm màu mực của Thiếu niên dò hỏi.

Thần Hi bị chứng ám ảnh sạch sẽ, không thể chịu đựng được dù là một vết bẩn nhỏ.

Anh chỉ lắc đầu: "Không cần, giấy là được rồi.”

Bức tranh chỉ mới hoàn thành một nửa, Thần Hi là người xưa nay chưa từng bỏ dở giữa chừng.

“Vậy tôi đi ra ngoài lấy giấy, cậu cứ vẽ đi.”

Tống Tử Kỳ thấy trong thư phòng đã hết giấy, xoay người xuống lầu tìm.

“Ừm.”

Trong thời gian chờ đợi, ánh mắt của thiếu niên vẫn chăm chú nhìn vào bản phác thảo ban đầu, suy nghĩ về những nét bút tiếp theo, hoàn toàn không để ý đến người đang đi tới.

Tống Tử Yên chân trần trắng như ngọc bước đến, hai tay chống lên bàn, hơi dùng sức ngồi lên trên, hai chân trắng nõn khẽ đung đưa trên không.

"Này" Đầu ngón tay đỏ tươi của cô gái chỉ vào hình ảnh trên bức tranh: "Đây là bức tranh vẽ gì?"

Dưới chân ngọn núi hùng vĩ là một hồ nước trong vắt, vài con cá nhỏ đang bơi lội dưới đáy.