Lỡ Tay Cướp Mất Nam Chính Là Bàn Tay Vàng

Chương 7

Tần Thời Cẩn đang bận rộn làm việc bên bàn học, thì ngoài hành lang vang lên tiếng trò chuyện ồn ào của ba cô bạn cùng phòng trước đây chuyên bắt nạt người khác. Cô dừng tay, khoanh tay lại, nhìn về phía cửa.

Ba người kia vốn đang ríu rít nói cười, vừa bước vào phòng liền im bặt. Cả ba đứng đơ ra trước cửa, không dám tiến vào cũng chẳng cam lòng quay đi.

Ánh mắt Tần Thời Cẩn dừng lại ở cô gái đứng bên trái — trên mặt và cánh tay cô ta còn đầy vết bầm tím, trông vô cùng thê thảm.

Hôm đó khi phản kích ở cầu thang, Tần Thời Cẩn xuống tay không nặng đến mức này. Có lẽ, người này đã thay cô hoàn thành đoạn cốt truyện nữ chính bị nhốt ở phòng y tế.

Tần Thời Cẩn chẳng muốn nói nhiều với họ. Cô cầm tập giấy tính toán mới hoàn thành trên bàn, giơ lên trước mặt ba người.

“Về đúng lúc đấy. Trả tiền đi. Trước đây các cô dùng đủ mọi cách ép tôi chuyển khoản, giờ toàn bộ phải hoàn lại.”

Tuy cô ngồi thấp hơn họ cả cái đầu, nhưng khí thế lại vượt trội hoàn toàn.

Con cừu non từng bị bắt nạt bỗng nhiên phản kháng khiến kẻ từng ức hϊếp cảm thấy khó chịu. Cả ba nhìn nhau, rồi ăn ý đóng cửa lại, lén đến góc tường nhặt cây chổi và cây lau nhà — định dạy cho cô một bài học.

Nhưng Tần Thời Cẩn đã đoán được. Cô nhanh chóng lao tới bàn học của một người, thấy trên đó có mỹ phẩm chăm sóc da, liền chọn món đắt nhất, không nói không rằng ném thẳng.

Cú ném trúng cổ tay, khiến người kia hét toáng. Tần Thời Cẩn bật cười, đi tới bàn khác, cầm lên một lọ tinh chất dưỡng da đắt đỏ, vừa thưởng thức vừa nói

“Đồ càng quý ném càng có cảm giác. Nếu các cô không chịu trả tiền, tôi cũng không ngại ném sạch bàn này đâu.”

Tuy giọng điệu cô vẫn cười nói, nhưng cả ba người đều biết cô không hề đùa. Họ chỉ biết đứng im, không dám động đậy, mắt thấy cô lại cầm lên một lọ kem mắt, run rẩy không dám tiến tới.

Cô gái mặc quần short nghiến răng nhìn Tần Thời Cẩn, cúi đầu lấy điện thoại. Chỉ một lát sau, điện thoại của Tần Thời Cẩn đã nhận được thông báo chuyển khoản.

Tần Thời Cẩn mỉm cười liếc nhìn

“Số tiền không đúng. Tôi nói là toàn bộ từ đầu tới cuối.”

Một người trong nhóm hét lên

“Cô đừng có quá đáng! Nếu còn ném đồ của bọn tôi, có tin là bọn tôi mách phụ đạo viên không!”

Tần Thời Cẩn nhún vai

“Mách đi. Tôi vừa hay đã sao lưu toàn bộ lịch sử chuyển khoản và tin nhắn ép buộc tôi, chuẩn bị gửi cho phụ đạo viên xem rồi. Đúng rồi, gần đây diễn đàn trường cũng đang rất sôi nổi. Nếu tôi tung chuyện này lên, ba người các cô nghĩ sẽ có kết cục thế nào?”

Ba người lập tức câm như hến, như thể bị bóp nghẹt cổ họng.

Tần Thời Cẩn giơ nắm tay lên, nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Các cô quên nhanh thật. Hôm nay ở cầu thang xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?”

Ba người run lên, nhìn thấy cô tiến lại gần, liền vội vã lùi về sau.

Cô dựa vào cửa, lật lại bảng tính tiền trong tay, đưa ra cho cả ba nhìn.

“Hôm nay không trả hết nợ thì đừng hòng yên chuyện.”

“Sao mà nhiều tiền thế! Một ngày sao trả nổi, bọn tôi cũng chỉ là sinh viên thôi mà!”

Tần Thời Cẩn nhếch môi

“Thế thì tôi cũng mặc kệ. Đã có bản lĩnh ép người ta chuyển khoản, thì cũng phải có bản lĩnh trả lại.”

Ba người run rẩy trước khí thế sắc lạnh của cô, chẳng còn dám cãi lại, đành gọi điện vay tiền, nhắn tin WeChat cầu cứu khắp nơi.

Cuối cùng, Tần Thời Cẩn thuận lợi thu lại toàn bộ số tiền nguyên chủ bị lừa suốt ba năm, nhìn thấy hơn năm vạn đồng trong tài khoản, cô cảm thấy xót xa thay cho nguyên chủ đã bị áp bức bao lâu nay.

Cô gái mặc quần short trừng mắt.

“Bọn tôi đã trả lại tiền, cô còn không mau xóa lịch sử chuyển khoản và tin nhắn đi?”

Tần Thời Cẩn xoay điện thoại trong tay.

“Không xóa. Nếu xóa rồi các cô lại vu khống là tôi ép các người chuyển tiền thì sao?”