Âm Mưu Chiếm Đoạt "Đát Kỷ" Của Ngài Bắc

Chương 12: Nhẫn nhịn chứng kiến

Nhược Đình không muốn nói thêm bất cứ lời nào với người đàn ông biếи ŧɦái này nên xoay người định đi vào trong nhà.

Bắc Thiện Thành thấy thế thì gọi cô lại:

“Đừng vội… Ở lại cùng trò chuyện chút đi. Tôi thấy cô mấy hôm nay có vẻ đang có tâm sự, có sẵn lòng kể cho một người lạ như tôi không, như vậy sẽ đỡ áp lực hơn đó?”

Dù Bắc Thiện Thành nói là lời thật lòng thì trong mắt Nhược Đình, cô vẫn cảm thấy đây là một tên đàn ông xấu xa đầy mưu đồ.

Nghĩ bụng, cô xinh nhưng đâu có ngốc. Hơn hết lĩnh vực cô làm là truyền thông, cô đặc biệt biết giữ mồm giữ miệng, bởi trước mắt từng có không ít vụ làm gương khi chỉ vì một câu nói mà dẫn đến cuộc khủng hoảng trầm trọng rồi.

Nhược Đình châm chọc nói:

“Có tâm sự thì cũng không phải với anh.”

“Tôi không được, vậy phải là Trần Thiên Vũ mới được hay sao?”

Cả người cô khựng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông kia. Tên này rốt cuộc đã để ý cô bao lâu rồi mà còn biết cô qua lại với Trần Thiên Vũ?

Bất chợt, cô mắng anh ta:

“Đồ vô duyên.”

Sau đấy vội vàng bỏ vào trong nhà, không quên khoá chặt cửa ban công tránh việc tên này leo bờ tường sang nhà cô. Cho dù khả năng này là hi hữu đi chăng nữa thì cô cũng phải cẩn thận.

Nhìn cô giống gái hư nhưng không có nghĩa cô sống buông thả đến mức có thể mời chào trai lạ đâu.

Tắm rửa xong, cô nằm trên giường lớn nói chuyện với Trần Thiên Vũ qua điện thoại.

“Thiên Vũ à, chừng nào anh về?”

“Đình Đình, có chuyện gì sao? Anh nghe giọng em không được tốt.”

Chất giọng lo lắng của Trần Thiên Vũ bị âm thanh tạp nham ở phim trường áp đi. Biết anh vẫn đang mải mê công việc khiến cô càng thêm ủ rũ. Cô giấu diếm, nói:

“Em không sao.”

“Đừng buồn phiền nữa, đợi anh về rồi mình sẽ gặp nhau nhé.”

“Ừm.”

Cô thấp giọng nói:

“Em rất nhớ anh, phải làm sao đây…”

“Anh…”

Trần Thiên Vũ chưa kịp đáp lại, bên cạnh đã vang lên giọng nữ mềm mại:

“Anh Thiên Vũ, đạo diễn gọi chúng ta mau ra quay nốt cảnh ngày hôm nay, chút nữa đạo diễn sẽ mời chúng ta đi ăn đêm nữa đó…”

Vì thế Trần Thiên Vũ đành gấp gáp tạm biệt cô. Tắt điện thoại, cô nằm ngửa ra giường.

Biết rằng anh quay phim tình cảm, tránh không được phải gần gũi với người con gái khác nhưng thực sự đối với người luôn khao khát được là duy nhất như cô, cảm giác thật tra tấn mà không thể làm gì ngoài việc ‘nhẫn nhịn, thông cảm’.

Cô cảm thấy những uất ức trong lòng mình sắp không đè nén nổi nữa rồi…



Nếu YS đã muốn thay người, Nhược Đình đành toại nguyện cho họ. Nhìn cô, Chu Ngọc chỉ biết thở dài. Có lẽ đối với người như Nhược Đình chuyện này chắc chắn là một sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời truyền kỳ đầy quyết đoán của ‘Nhược Đát Kỷ’.

Sản phẩm làm ra quá xuất sắc nhưng bị trả về và bắt làm lại trong sự bức ép tức tưởi thì ai chịu nổi. Vậy mà Nhược Đình vẫn cứ cắn răng chịu đựng, không rõ vì sao.

Nhân viên ai cũng lo lắng khi thấy sắc mặt của Giám đốc Nhược mấy hôm nay lúc nào cũng căng như dây đàn. Bọn họ chỉ biết cố hết sức làm việc, không để lộ ra bất kỳ thiếu sót nào nếu không chỉ sợ lại bị cô hành đến chết.

Lúc Nhược Đình tan làm là sáu giờ chiều, mẹ đúng giờ gọi điện thoại đến cho cô:

“Đình Đình, hôm nay sinh nhật em Trang, chút nữa về nhà con nhé!”

Mẹ nhắc mới nhớ, hôm nay chính là sinh nhật tròn mười tám tuổi của Nhược Trang em gái cùng cha khác mẹ với cô.

Trong lòng cô không khỏi thương xót cho mẹ của mình, rõ ràng bà không thích nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra là yêu thương con riêng của chồng.

Xa lạ gì đâu một chiếc gương trước mắt đến từ hôn nhân thương mại. Cha mẹ cô, hai người bọn họ bây giờ chỉ sống với nhau vì nghĩa chứ tình thì… có lẽ chưa từng có.

Nhược Trang là con của ba cùng người phụ nữ ba yêu. Ngày ba dẫn con bé về là khi cô vừa lên mười tuổi, là giây phút cô nhận ra hóa ra trước giờ ba vốn không phải là người không biết thể hiện tình cảm mà chỉ là không thể hiện tình cảm với cô đó thôi.