Đặc biệt là đôi mắt kia, dáng mắt đẹp đẽ, đuôi mắt thon dài, ánh mắt trong veo lạnh lẽo liếc nhìn một cái là có thể khiến người ta bất giác phải nín thở, toàn thân gân cốt đều căng cứng… đó là một vẻ đẹp đầy tính công kích.
“Ngài… Ngài Thẩm?”
Người phụ nữ nhận ra người sau lưng ngay lập tức, trên mặt thoáng hiện nét cười: “Anh đến rồi ạ?”
Thẩm Ly mặt không cảm xúc gật đầu, ánh mắt có phần dò xét chuyển sang người đàn ông đang ngồi, hỏi người phụ nữ: “Tiểu Trần, vị này là?”
“Đây là Dương Chí Kỳ, khách mời sẽ cùng ghi hình với chúng ta vào ngày mai.”
Dương Chí Kỳ nhướng mày, đã đánh giá Thẩm Ly từ đầu đến chân một lượt, chậc một tiếng, cười cười đưa tay ra bắt tay Thẩm Ly: “Chào cậu, tôi chắc là lớn tuổi hơn cậu, cậu cứ gọi tôi là anh Dương là được.”
Mặt Thẩm Ly không đổi sắc bắt tay ông ta, nói: “Thẩm Ly.”
Người phụ nữ đứng sau lưng thở phào một hơi, uyển chuyển xoa dịu bầu không khí, dùng giọng điệu hơi hài hước nói: “Tôi đâu có chém gió đâu nhỉ anh Dương? Anh Thẩm nhà người ta trông như vậy thật đấy, nhân viên thiết kế của chúng tôi sửa mặt anh ấy chỉ mất 3 phút là đã có thể ra ảnh rồi.”
Nào ngờ đâu.
Lời cô ấy vừa dứt, gương mặt đang cười giả lả của Dương Chí Kỳ lại căng ra, lông mày dựng đứng, giọng điệu âm dương quái khí: “Ý gì đây? Nói bóng nói gió chê tôi xấu chứ gì?”
“Tôi, tôi…”
Người phụ nữ liếʍ môi, vẻ mặt lộ rõ sự khó tin, liếc nhìn Thẩm Ly, đang định nói thì bị Thẩm Ly dứt khoát ngắt lời.
“Tiểu Trần, cô cũng vất vả rồi, nếu không có việc gì thì về nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Ly mặt không cảm xúc nói thẳng với người phụ nữ, hoàn toàn không để tâm đến cơn tức giận của người đàn ông trung niên kia, hơn nữa vừa dứt lời, anh lại lạnh lùng liếc đối phương một cái, hạ giọng: “Anh Dương, bớt giận đi, họ cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi, cố tình đối đầu với anh cũng không giúp họ tăng lương được.”
Dương Chí Kỳ liếʍ liếʍ răng hàm, lại quét mắt nhìn gương mặt Thẩm Ly, hai lỗ mũi hít mạnh một hơi.
Xì!
Thẩm Ly thiếu chút nữa thì tưởng ông ta sắp xì cả cục mũi đặc ra ngoài.
Anh có chút buồn cười liếc người đàn ông một cái, lười đến mức không thèm cho thêm một ánh nhìn, định quay về chỗ của mình.
Đúng lúc này, Cảnh Khâu Khâu vừa hay lấy được hai đĩa thức ăn đầy ắp, từ xa đi lại, Thẩm Ly bèn dẫn cô bé đến chỗ ngồi vừa nãy.