Ma Vương Bệnh Kiều Suốt Ngày Làm Nũng Với Ta

Chương 10: Có Thể Rời Đi, Nhưng Không Được Quên

Sở Du đứng trước Tạ Vân Lẫm, trái tim nàng nặng trĩu, dường như không thể gánh vác thêm bất kỳ điều gì. Những gì hắn đã làm, những gì nàng đã chứng kiến, khiến nàng không thể tiếp tục đứng về phía hắn thêm nữa. Nàng biết rằng tình yêu mà hắn dành cho nàng không phải là sự yêu thương thuần khiết, mà là sự kiểm soát và giam cầm tinh vi.

“Ta không thể tiếp tục thế này.” Sở Du khẽ nói, đôi mắt nàng rơi vào khoảng trống vô tận. "Ta không muốn trở thành đồng lõa, không muốn là người tiếp tay cho những điều ác."

Tạ Vân Lẫm im lặng, nhưng trong ánh mắt hắn, một cơn sóng ngầm dâng lên. Hắn bước lại gần nàng, ánh mắt không hề rời khỏi nàng một giây, như thể đang muốn khắc sâu hình ảnh nàng vào tâm trí mình.

Cuối cùng, hắn cũng lên tiếng, giọng trầm thấp, đầy kiên định: "Nếu nàng muốn rời đi, ta không ngăn cản."

Sở Du cảm nhận được một luồng linh lực lan tỏa từ tay hắn, và một chiếc phù ẩn thân xuất hiện trong không gian tĩnh lặng. "Nhưng nàng sẽ không thể thoát khỏi ta nếu trái tim nàng vẫn còn nhớ đến ta."

Hắn đưa chiếc phù đó cho nàng, như một điều kiện ngầm. Phù này sẽ giúp nàng ẩn mình khỏi mọi sự truy lùng, giúp nàng rời đi mà không bị phát hiện, nhưng nó cũng là một lời nhắc nhở rằng dù nàng có đi đâu, hắn vẫn sẽ tìm được nàng bất cứ lúc nào.

Sở Du nhận lấy, nhưng ánh mắt nàng không còn ánh lên sự kiên quyết như trước. Nàng chỉ biết gật đầu, cảm thấy mình đang lùi lại một bước trong cuộc sống, một bước xa khỏi hắn, nhưng đồng thời cũng là một bước tiến vào mớ hỗn độn không lối thoát.

Lúc nàng quay người, chuẩn bị bước đi, một câu nói nhẹ nhàng, lạnh lùng từ phía sau vang lên, khiến tim nàng dừng lại một nhịp.

“Nếu một ngày nào đó, nàng quên mất ta… thì ta sẽ khiến thiên hạ này không còn ai nhớ được tên nàng.”

Câu nói như lưỡi dao sắc bén cắt vào tâm can nàng. Dù biết rằng đó chỉ là lời đe dọa, nhưng trong giọng điệu của hắn, nàng lại cảm thấy sự thật tàn nhẫn ấy. Hắn sẽ không bao giờ buông tha nàng, dù nàng có rời đi, dù nàng có cố gắng quên hắn đi.

Sở Du cắn chặt môi, cố gắng bước đi thật nhanh, nhưng trái tim nàng nặng trĩu như bị một sợi dây vô hình kéo lại. Nàng không thể không nghĩ đến những lời hắn vừa nói, dù là đe dọa, nhưng lại có vẻ như một lời hứa.

Khi nàng rời khỏi kết giới, quay lại nhìn một lần nữa, nàng thấy Tạ Vân Lẫm đứng đó, mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa đựng một sự lạnh lẽo đáng sợ.

Hắn không cần phải nói thêm lời nào. Hắn đã ra lệnh cho thuộc hạ âm thầm bảo vệ nàng, theo dõi từng bước chân của nàng.

Sở Du bước đi, từng bước nặng nề, cảm giác như mình đang tiến vào một hố sâu không đáy. Nàng có thể rời đi, nhưng liệu có thể thực sự rời xa hắn? Liệu có thể quên được những lời đe dọa ấy, hay chính bản thân nàng đang dần trở thành một phần của thế giới u tối mà hắn tạo ra?

Bất kể nàng có đi đâu, có ẩn mình ở đâu, trái tim nàng sẽ luôn bị giữ lại nơi này, nơi hắn đang chờ đợi, nơi hắn sẽ không bao giờ để nàng quên.

Nàng biết rằng mình đã ra đi, nhưng không bao giờ có thể thực sự thoát khỏi hắn.