Lập tức, mọi người trong phòng đều nhìn Liễu Trầm Ngư, không hiểu tại sao cô đã đánh người rồi mà còn không chịu buông tha Hạ Bạch Mai.
Trong đó, cảm xúc của bà Lưu Phương là rõ ràng nhất, bà ta e dè sự tàn nhẫn không nhận người thân của Liễu Trầm Ngư.
Bà ta nuốt giận, nhếch mép cười gượng, lời nói như nghiến từ kẽ răng ra.
“Tiểu Ngư, em gái con bị thương rồi, má phải đưa nó đi khám.”
“Ráng chịu đi, cô ta đau mấy liệu có khổ sở bằng tôi không?” Tình mẹ con giả tạo, Liễu Trầm Ngư không cần phải nể mặt bà ta: "Cô nói phải không, Hạ Bạch Mai?”
Hạ Bạch Mai cúi đầu, toàn thân run rẩy, không ngừng nép vào người bà Lưu Phương, giọng run run.
“Em gái ơi em tha cho chị đi, chị không cần Trung đoàn trưởng Tần nữa, đều cho em hết, cho em hết, được chưa? Em tha cho chị đi mà.”
Tần Hoài Cẩn bị réo tên, đôi mày khẽ động lúc không ai chú ý.
Anh liếc nhìn Hạ Bạch Mai đầy thương tích lại “yếu đuối” với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Thôi, cô cũng đừng diễn kịch nữa.
Chẳng qua cô không muốn lấy một người đàn ông lớn tuổi có con, nhưng mối hôn sự này là do cha mẹ nuôi đã nuôi cô gần hai mươi năm sắp đặt, cô không thể từ chối.
Thế là cô liền nhắm vào đứa đáng thương ba không thương má không yêu như tôi đây.”
“Thật ra tính toán của cô rất thành công, nhưng điểm sai sót duy nhất chính là tôi không biết uống rượu.
Sau khi tôi uống hết một chai rượu trắng, liền bừng tỉnh, không còn mềm yếu dễ bắt nạt nữa, nhìn thấu được âm mưu của cô.”
Liễu Trầm Ngư thong thả phân tích diễn biến sự việc.
Theo lời Liễu Trầm Ngư, Hạ Bạch Mai hoàn toàn đứng không vững nữa, ngã phịch xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Tôi không có, tôi không có…”
“Đã nói rồi, không cần cô giải thích.
Người đàn ông Tần Hoài Cẩn này tôi nhận lấy, tôi chấp nhận,
Tội lỗi cô gây ra tôi cũng ghi nhớ, cái đau tôi đánh cô tốt nhất cô cũng nên nhớ kỹ,
Lần sau còn dám tính kế tôi, thì không chỉ đơn giản là mấy cái tát đâu.”
Liễu Trầm Ngư nhướng mày nhìn Hạ Bạch Mai mặt mày xám ngoét, ngồi xổm xuống ghé sát vào tai cô ta, khẽ nói: “Muốn mạng cô, tin không?”
Rõ ràng giọng Liễu Trầm Ngư rất mềm mại, nhưng Hạ Bạch Mai lại sợ đến run bắn lên, không nhịn được rúc vào lòng bà Lưu Phương.
Có điều bà Lưu Phương không ôm lấy cô ta ngay như trước đây nữa.
Mà mặt đầy vẻ không thể tin nổi, như thể vừa nghe được chuyện gì đó cực kỳ nực cười.
Sau đó, vẻ mặt biến đổi mấy lần, bà ta vẫn trầm mặt ôm Hạ Bạch Mai vào lòng.
Bà ta khẽ nói: “Con không muốn gả thì cứ nói thẳng là được, thật sự không cần phải…”
Điều kiện nhà họ cũng không phải là không thể thiếu Tần Hoài Cẩn.
Tần Hoài Cẩn rất ưu tú, tiền đồ cũng sáng lạn.
Họ cân nhắc anh ta hoàn toàn là vì biết tình hình nhà Tần Hoài Cẩn còn có con, Hạ Bạch Mai gả qua đó là có thể làm chủ gia đình.
Còn một điểm họ lo ngại chính là thân phận của Hạ Bạch Mai, những gia đình tốt hơn một chút đều không muốn cưới một người con gái nhà họ Hạ có thân phận khó xử như cô ta.
Không ngờ họ nghĩ thì hay lắm, nhưng chính chủ lại không đồng ý.
Hạ Bạch Mai liếc nhìn sắc mặt đen như mực của ông Hạ Thế Xương, không nói gì, lại rúc sâu hơn vào lòng bà Lưu Phương.
Bà Lưu Phương vuốt tóc con gái, thở dài một hơi, rồi ngẩng đầu nhìn ông Hạ Thế Xương.
“Ông nó ơi, Tiểu Tần, Tiểu Mai chưa trải sự đời, tuổi lại còn nhỏ, từ nhỏ đã bị tôi chiều hư rồi. Mới làm ra chuyện như vậy, nể tình con bé tuổi còn nhỏ, tha cho nó lần này đi.”
Ông Hạ Thế Xương không ngờ ý tốt của mình lại bị người ta ghét bỏ.
Người này lại còn hành hạ con gái ruột của ông.
Lúc này ông chỉ muốn gϊếŧ người, thế mà bà vợ già không có mắt nhìn, vẫn còn cầu xin cho con súc sinh này.
Ông run run chỉ tay vào bà Lưu Phương mắng.
“Nó làm ra chuyện đê tiện như vậy mà bà còn muốn che đậy cho nó, bà có nghĩ đến cảm nhận của con gái chúng ta không? Bà hồ đồ quá!”
Tần Hoài Cẩn đứng một bên cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Bà Lưu Phương không nhịn được khóc nấc lên.
“Ai hồi trẻ mà chẳng có lúc làm sai, chẳng lẽ ông còn muốn xử bắn con gái mình chắc?”
Bà ta ôm chặt Hạ Bạch Mai, ánh mắt điên cuồng.
“Hơn nữa, Liễu Trầm Ngư cũng chẳng mất mát gì, Tiểu Tần tiền đồ tốt đẹp, ngày tháng hưởng phúc của nó còn ở phía sau kia kìa.”
“Bà, bà…”
Ông Hạ Thế Xương tức đến nhắm mắt lại, ngồi phịch xuống ghế, chỉ tay ra cửa thư phòng gầm lên.
“Cút về phòng cho lão tử mà kiểm điểm, không ai được phép mang cơm cho nó, cũng không được tìm thầy thuốc cho nó.”
Bà Lưu Phương còn định nói gì đó, ông Hạ Thế Xương ánh mắt sắc bén nhìn bà ta: “Nếu bà còn cầu xin nữa,
thì cùng nó cút về nhà mẹ đẻ của bà đi, cả đời này đừng có quay về nữa, nhà họ Hạ tôi không chứa chấp hai mẹ con bà, thứ yêu tinh phá nhà.”
Bà Lưu Phương đành phải ngậm miệng, dìu Hạ Bạch Mai nhanh chóng ra khỏi thư phòng.
Đợi hai người về phòng mình rồi, ông Hạ Thế Xương thở dài một hơi, ôm trán nói với Tần Hoài Cẩn: “Hoài Cẩn, để cậu chê cười rồi.”
Tần Hoài Cẩn lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: “Tôi đúng là đã ly hôn lại mang theo ba đứa con, con gái Thủ trưởng không muốn gả cũng là bình thường.”
Chỉ là thủ đoạn thì anh không thể tán thành.
Anh liếc nhìn Liễu Trầm Ngư đang dựa vào tường, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Điều kiện của tôi không tốt cũng không thể thay đổi được,
hôm nay xảy ra chuyện như vậy là ngoài dự đoán của mọi người, nhưng nếu đã xảy ra rồi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Ông Hạ Thế Xương đợi chính là câu này, nghe Tần Hoài Cẩn nói xong, ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông Hạ Thế Xương đứng dậy vỗ vai anh, cười nói: “Sau này con gái tôi giao phó cho cậu cả đấy, cậu cũng thấy tính nết nó rồi, sau này nếu nó có làm gì sai, cậu cứ đưa nó về đây, tôi sẽ dạy dỗ nó.”
Dù sao cũng là con ruột của mình, về chưa được bao lâu lại sắp phải gả đi, lúc này trong lòng ông Hạ Thế Xương cảm thấy khó chịu.
Tần Hoài Cẩn lại liếc nhìn Liễu Trầm Ngư một cái, chào theo kiểu quân đội, trầm giọng nói: “Xin Thủ trưởng yên tâm!”
Liễu Trầm Ngư dựa vào tường, nhìn hai người họ anh tới tôi lui mà đảo mắt, bực bội nói: “Được rồi, khỏi diễn kịch nữa, ai mà chẳng biết ai.”
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí giữa ông Hạ Thế Xương và Tần Hoài Cẩn lập tức bị phá vỡ, nỗi buồn gả con gái của ông Hạ Thế Xương thoáng chốc tan thành mây khói.
Ông trừng mắt quát: “Con bé này có biết ăn nói không hả, không biết thì ngậm miệng lại mà nghe.”
Liễu Trầm Ngư cạn lời: "Thôi đi ông Hạ, vừa nãy cùng đồng chí Lưu Phương kẻ tung người hứng muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Hai người các người một tay gạt Hạ Bạch Mai ra, ông tưởng tôi là đồ ngốc để ông muốn lừa bịp thế nào cũng được à?”
Ông Hạ Thế Xương bị con gái vạch trần, nhất thời mặt già đỏ lên: "Ông Hạ cái gì, tap là ba mày!”
Đứa con gái ngốc này, sao thế nhỉ, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc cần giả ngốc lại tỏ ra hiểu biết.
“Bây giờ thì phải, sau này có phải nữa hay không còn khó nói.”
Liễu Trầm Ngư chẳng hề để tâm mà xua tay: "Nhân lúc tiện nói chuyện, chúng ta bàn về tiền thách cưới và của hồi môn của tôi đi.”
Ông Hạ Thế Xương bị đứa con gái này làm cho tức nghẹn không nói nên lời, nghe thấy yêu cầu này của cô càng tối sầm mắt mũi.
“Ba má mày còn ở đây, cần đến lượt đứa con gái lớn chưa chồng như mày bàn chuyện cưới xin ở đây à? Mau về phòng cho tao!”
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên đi, lát nữa tôi còn phải đi theo Tần Hoài Cẩn nữa, bàn xong chúng ta làm cho nhanh gọn.”
Tần Hoài Cẩn nghe lời này, đột nhiên nhìn về phía Liễu Trầm Ngư.