Liễu Trầm Ngư nhìn bộ dạng sắp tức đến ngất đi của Hạ Thế Xương, cũng sợ làm ông ta tức quá thì của hồi môn của mình cũng bay mất.
Cô vội nói một câu dịu giọng hơn: “Ông Hạ già, ông xem cách hành xử vừa rồi của mọi người đi, tôi có thể tin ai được chứ? Ở cái nhà này, ngoài ở trước mặt ông ra, tôi còn có chỗ dung thân nào khác đâu. Có lẽ số tôi vốn bạc phận với người thân, nếu cứ ở lại thì cái nhà này cũng chẳng có ngày nào yên ổn. Chuyện này là do tôi gây ra, vậy cứ để tôi theo đến cùng đi, cũng là để rèn luyện một chút, sau này còn cả một gia đình lớn chờ tôi quán xuyến nữa mà.”
Kể khổ thì ai mà chẳng biết làm, Liễu Trầm Ngư vừa nói, giọng càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng cúi đầu xuống, im lặng không nói gì nữa.
Hạ Thế Xương nghe mà lòng dạ ngổn ngang. Vừa rồi ông ta đúng là có lòng riêng, không muốn Liễu Trầm Ngư truy cứu thêm nữa, chứ không phải không thương con gái ruột của mình.
Trước đây ông ta chỉ mải mê công việc, không hề biết Lưu Phương lại đối xử tệ bạc với đứa con gái này đến thế, cũng không rõ Hạ Bạch Mai lại không dung chứa nổi con gái ruột của ông ta.
Sự việc đến nước này, ông ta có trách nhiệm rất lớn.
Ông ta cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Liễu Trầm Ngư, im lặng một lúc rồi cũng gật đầu.
“Vậy con ở lại đi, vừa hay ba cũng muốn nghe suy nghĩ của con thế nào, con có yêu cầu gì cứ nói thẳng với ba.”
Ban đầu Hạ Thế Xương định sau khi thống nhất ngày cưới với Tần Hoài Cẩn xong sẽ để Lưu Phương đi hỏi yêu cầu của Liễu Trầm Ngư.
Cũng là để hòa giải mối quan hệ giữa hai mẹ con họ.
Nhưng nghĩ lại thái độ của Lưu Phương đối với Liễu Trầm Ngư, nếu thật sự để bà ta lo liệu, không biết cuối cùng chuyện này sẽ thành ra thế nào nữa.
Thôi thì cứ để đích thân ông ta làm vậy.
Lúc này Liễu Trầm Ngư mới hài lòng: “Lúc anh cả, chị cả, anh hai kết hôn, nhà mình cho những gì?”
Liễu Trầm Ngư đưa ngón tay chỉ Tần Hoài Cẩn rồi lại chỉ ra ngoài cửa.
“Tôi cũng không có yêu cầu gì quá lớn. Mười mấy năm tôi không ở bên cạnh mọi người, mọi người thì nuôi lớn con nhà người ta, còn tôi ăn cơm nhà họ Liễu. So sánh về tâm huyết bỏ ra, trình độ giáo dục, chất lượng cuộc sống, thì nhà họ Liễu nợ nhà họ Hạ, còn nhà họ Hạ nợ tôi. Điểm này ông không có ý kiến gì chứ?”
Hạ Thế Xương im lặng không nói, nhớ lại ngày ông ta đi đón Liễu Trầm Ngư về.
Con bé mặc một chiếc quần rách vá chằng vá đυ.p, ống quần cũn cỡn đến tận bắp chân, lòng ông ta lại trĩu nặng.
Liễu Trầm Ngư nói không sai, bao nhiêu năm để con bé lưu lạc bên ngoài, chịu đủ mọi khổ cực, là nhà họ Hạ nợ cô.
“Tiền thách cưới của chị dâu cả và chị dâu hai con đều như nhau, sáu trăm sáu mươi sáu đồng, dùng để mua sắm các thứ đồ quý giá thời đó, cộng thêm những thứ lặt vặt khác, tổng cộng tốn khoảng một nghìn rưỡi. Của hồi môn của Tuyết Đình là một nghìn, đồ cưới kèm theo là do mẹ con sắm sửa, ba không rõ lắm, nhưng tóm lại cũng không dưới một nghìn rưỡi. Nhà bà ngoại con còn cho không ít tiền dằn túi nữa, những thứ này chỉ có Tuyết Đình biết rõ.” Ông ta càng nói lòng càng nặng trĩu.
So với ba đứa con được nuôi nấng bên cạnh, Liễu Trầm Ngư đã phải chịu quá nhiều khổ cực rồi, đứa trẻ này có lẽ đến giờ còn chưa từng nhìn thấy tờ giấy bạc mười đồng nào.
Liễu Trầm Ngư đại khái đã nắm được tình hình, sau đó liếc nhìn Tần Hoài Cẩn đang đứng như người vô hình ở một bên, cười hỏi: “Vậy tiền thách cưới thì sao?”
Tâm trạng buồn bã của Hạ Thế Xương lập tức tan biến, ông ta liếc xéo đứa con gái ham tiền này một cái, bực bội nói: “Đều cho con mang đi hết.”
“Thế còn tạm được.” Liễu Trầm Ngư gật đầu: “Vậy ông định đưa cho tôi thế nào?”
Hạ Thế Xương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Của hồi môn hai nghìn, những thứ khác cần sắm sửa cũng sẽ không thiếu, chỉ là bên nhà bà ngoại con…”