Gã đàn ông tệ bạc nɠɵạı ŧìиɧ!
[Ngày kỷ niệm ngày cưới mà chồng không ở bên, cảm giác chắc khó chịu lắm nhỉ?]
[Bị chồng ghét bỏ, năm năm một mình lẻ bóng, cô cũng giỏi chịu đựng thật!]
[Chẳng lẽ cô không muốn biết người mà cô mỏi mắt trông chờ giờ đang ở bên ai sao?]
...
Ôn Nguyễn ngồi trước bàn ăn, liên tiếp nhận được mấy lời mời kết bạn từ người lạ. Ngay khi cô định chặn tài khoản lạ này, đối phương lại gửi thêm một câu.
[Tôi có thai rồi, là con của Phó Thời Đình!]
Ôn Nguyễn nghẹn lại, toàn thân run rẩy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt đến bật máu.
Im lặng hồi lâu, cô chấp nhận lời mời kết bạn.
Ôn Nguyễn mở trang cá nhân của người kia. Người này chỉ đăng mười mấy trạng thái, bài đăng sớm nhất cũng là từ bốn tháng trước.
Mỗi bài đăng đều là chín ảnh, nội dung không khoe tình cảm thì cũng là khoe đủ loại trang sức hàng hiệu, đồ ăn ngon, cảnh đẹp, chỉ duy nhất không có tấm ảnh nào lộ mặt.
Ôn Nguyễn xem kỹ từng trạng thái, phóng to từng bức ảnh, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra manh mối trong bức ảnh bữa ăn thịnh soạn mà người phụ nữ kia đăng.
Hình ảnh phản chiếu trong ly rượu cao cổ cho thấy người đàn ông đeo chiếc đồng hồ Richard Mille phiên bản giới hạn. Mẫu này toàn cầu chỉ có mười chiếc, Phó Thời Đình cũng có một cái, và đó cũng là chiếc hắn thường đeo nhất trong số rất nhiều đồng hồ của mình.
Ôn Nguyễn đối chiếu với những ngày Phó Thời Đình về muộn, lập tức hiểu ra, những đêm hắn không về nhà đều là ở bên người phụ nữ này.
Cô mở khung chat với người kia, chưa kịp gửi tin nhắn thì đối phương đã gửi chia sẻ vị trí.
Ôn Nguyễn liếc nhìn những món ăn được chuẩn bị công phu trên bàn, ánh mắt lạnh đi. Chúng giống như tình cảm giữa cô và Phó Thời Đình, nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, nhưng thực chất đã nguội lạnh từ lâu.
Cô không do dự, đứng dậy lái xe đến câu lạc bộ.
Đến trước cửa phòng riêng của câu lạc bộ cao cấp đó, Ôn Nguyễn nhìn cánh cửa đóng kín, tim đập loạn xạ.
Cô biết rõ, một khi đẩy cánh cửa này ra, có lẽ cô và Phó Thời Đình sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước nữa.
Tay Ôn Nguyễn vừa chạm vào tay nắm cửa đã nghe thấy tiếng cười đùa vọng ra từ trong phòng.
"Ối! Anh Đình, anh cũng quá đáng thật đấy, sao lại sờ mó lung tung thế kia, bọn em vẫn còn ở đây mà."
"Đúng đấy! Giữa thanh thiên bạch nhật mà hai người diễn cảnh 18+ ở đây, ngấy chết đi được. Anh với chị dâu về nhà mà làm trò."
"Tôi quen anh Đình bao nhiêu năm nay, chưa thấy anh ấy để tâm đến người phụ nữ nào như thế này bao giờ. Đúng là tình yêu đích thực rồi!"
Hai người đàn ông vừa nói là bạn bè xấu hay tụ tập cùng Phó Thời Đình. Tay Ôn Nguyễn rụt lại, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay.
Ngay sau đó, một giọng nói ngọt ngào, õng ẹo vang lên: "Mấy người chỉ giỏi dỗ tôi thôi, chị dâu cái gì chứ, tôi, Bạch Chỉ Tình này, chẳng qua chỉ là kẻ không danh phận!"
Ánh mắt Ôn Nguyễn trĩu xuống, hóa ra là cô ta, Bạch Chỉ Tình, tiểu hoa đán đang lên của làng giải trí với hình tượng trong sáng.
"Cô biết vậy là tốt rồi. Phó Thời Đình có gia đình, có vợ con. Họ là hôn nhân gia tộc, sẽ không ly hôn đâu."
Một giọng nam lạnh lùng, có phần nghiêm túc vang lên. Ôn Nguyễn hơi nhướng mày, Chu Tư Viễn? Anh ấy về nước rồi sao?
"Chị dâu à, Chu Tư Viễn trước giờ ăn nói vẫn thế, chị đừng để bụng. Anh Đình người và tim đều ở chỗ chị rồi, chị còn quan tâm cái danh phận vô dụng đó làm gì?"
"Đúng, đúng! Bọn tôi đều biết người ở nhà kia chẳng qua chỉ là bình hoa di động, đồ trang trí thôi. Nếu không phải vì cô ta ngoan ngoãn dễ kiểm soát, anh Đình đã sớm đá cô ta ra khỏi cửa rồi."
"Lệ Hạo, cậu ăn nói cẩn thận!"
"Chu Tư Viễn, anh lớn tiếng cái gì? Chuyện xấu hổ năm đó của cô tiểu thư nhà họ Ôn này, cả Đại học Khoa học Kỹ thuật ai mà không biết. Anh Đình chịu tuân thủ hôn ước cưới cô ta đã là nhân từ lắm rồi, làm sao anh ấy còn động vào người cô ta được."