E là vì dù không dùng ma dược vẫn có thể sử dụng sức mạnh thời gian, nhưng đồng thời cũng nguy hiểm vô cùng. Hơn nữa theo cách nói của Karol, mặc dù có dùng ma dược, nhưng khi không làm rõ được điều kiện tiên quyết về đường ray thời gian và nghi lễ thì vẫn sẽ xảy ra sự cố.
Sức mạnh không thể khống chế sẽ mang tới nguy hiểm.
Siles sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cuối cùng mới dám chắc cách nghĩ của mình không hề có sai sót nào.
Anh không khỏi cảm thấy may mắn, may là sau khi đi vào thế giới này, anh chưa từng tiếp xúc với đường ray thời gian nguy hiểm. Hơn nữa trước khi tiếp xúc với nó, anh đã biết đến sự tồn tại của người tiết lộ.
Sau khi liên tục lấy vài câu chuyện để dọa mọi người sợ tái mét, Karol cuối cùng cũng thấy mãn nguyện tém tém lại: “Tất nhiên các bạn cũng không cần lo lắng quá mức.”
“Bản thân đường ray thời gian đã rất nguy hiểm, cho nên chúng ta mới cần học cách sử dụng và khống chế.”
“Liệu trong cuộc sống hằng ngày chúng ta có gặp phải nguy hiểm đó không?” Tiểu thư Clayton không nhịn được hỏi: “Nếu gặp phải…”
“Chà, vậy thì phải mau chóng tới Giáo hội Quá Khứ, hoặc Hội Lịch Sử Học tìm người giúp đỡ.” Karol nói: “Có rất nhiều chuyện…” Anh ta nói bằng một số từ ngữ khó hiểu: “Đều đến từ chúng ta, cũng là các bạn trong tương lai nhờ giải quyết.”
Lời này khiến cho các cư dân sống ở thành phố Lafami cảm nhận sức nặng của việc này.
Nói xong, Karol gấp tờ giấy ố vàng trong tay, sau đó ném về phía cuốn sách dày nặng trên bàn. Chợt, một vầng sáng xanh nhạt lan ra, đợi ánh sáng biến mất, Hộp Tri Thức lại quay về dáng vẻ nhỏ bé ban đầu.
Mọi người sợ hãi than. Nhìn thấy nghi lễ được tiến hành khiến họ mở mang tầm mắt.
Karol nói: “Được rồi, hôm nay cũng tàm tạm, tới đây thôi. Lần sau cũng giờ này nhớ tới đây, các bạn có thể tiếp xúc với một số nghi lễ tương đối an toàn, đó mới là môn nhập môn thật sự của người tiết lộ.”
“Lần tiếp theo là khi nào?” Tiểu thư Clayton vội vàng hỏi lại.
“Mỗi 2 giờ chiều thứ 2, thứ 4, thứ 7 chúng ta sẽ gặp ở đây. Ngày tiếp theo là ngày mốt.” Karol cười gật đầu: “Tay nắm cửa đã ghi nhớ các bạn, các bạn có thể tiến vào phòng 666 bất kỳ lúc nào.”
Nghĩ rồi, Karol bổ sung thêm: “Trước khi thật sự thử nghi lễ chân chính, tôi đề nghị các bạn không nên tiếp xúc với những người tiết lộ ở bên ngoài. Giữa bọn họ có một bộ phận… đi đầu cơ.”
Karol không giải thích quá nhiều về chuyện này, nói rồi gật đầu, vỗ tay bảo: “Được rồi, các bạn người tiết lộ. Thứ hiện ra trước mắt các bạn chính là tri thức và cánh cửa thời gian. Nhưng mà cẩn thận, chu toàn mới là chuyện chúng ta phải ghi nhớ khi bước chân vào cánh cửa này.”
Mấy người có mặt đều phụ họa đáp lời.
“Vậy thì thứ 4 gặp lại.” Karol nói xong, mọi người đứng dậy, trước khi rời đi, anh ta còn nói: “Trước khi đi xin hãy ký vào bản thỏa thuận này. Nội dung là không được chủ động tiết lộ bất kỳ thông tin liên quan tới người tiết lộ với người thường.”
Nói rồi anh ta lấy ra một tấm da dê phong cách cổ xưa, chữ trên đó đều được viết tay.
Sự xuất hiện của bản thỏa thuận này không hề nằm ngoài dự kiến, nội dung cũng rất đơn giản. Có người do dự một chút, nhưng cuối cùng ai cũng ký vào. Tên và nét bút của 6 người trên tấm da dê dần biến mất.
Karol đại khái nhìn ra sự bất mãn của một vài người, nói: “Sử dụng sức mạnh an toàn là điều chúng tôi theo đuổi. Mọi người rồi sẽ được biết càng nhiều bí mật về người tiết lộ.”
Không lâu sau, mấy người họ rời khỏi nơi này.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cửa phòng, Siles nghe thấy xúc xắc trong đầu khẽ chuyển động, nhưng không có lời phán quyết nào xảy ra, chỉ có một tiếng nhắc nhở.
[Trí tuệ +1. Tri thức +1.]
Điều này khiến Siles hơi sững lại, sau đó mặt không đổi sắc tiếp tục bước đi.
Anh vẫn chưa tìm được cách trao đổi với xúc xắc… Anh đoán có lẽ nó có liên quan tới việc anh bước vào thế giới của người tiết lộ.
Siles muốn trao đổi với Karol thêm mấy câu, nhưng anh để ý thấy Karol không có ý dừng bước, vì thế quyết định tạm thời từ bỏ. Anh lơ đãng ra ngoài cùng tiểu thư Clayton.
“Đúng là sức mạnh thần bí.” Tiểu thư Clayton cảm thán: “Có lẽ thế giới này bí ẩn và lộng lẫy thế đó.”
Siles lễ phép phụ họa.
Tiểu thư Clayton nói tiếp: “Trước kia tôi chưa bao giờ biết thế giới của chúng ta còn ẩn dấu sức mạnh này.”
“Tôi cũng chưa bao giờ biết, tiểu thư Clayton.”
Tiểu thư Clayton nói: “Anh có thể gọi tôi là Angela. Sau này chúng ta là bạn học rồi không phải sao?” Cô gái trẻ tuổi nháy mắt: “Tôi cảm thấy anh sẽ là một người tiết lộ xuất sắc.”
Siles cười khẽ, cũng không nói gì. Anh đúng là một người lạnh nhạt điềm tĩnh lại kiệm lời.
Siles và tiểu thư Clayton chào tạm biệt ở lầu 2, sau đó anh đi lấy lại đồ của mình. Đợi tới lúc anh rời khỏi Hội Lịch Sử Học, trước cửa chỉ còn cảnh tiêu điều vắng lặng.
Khí trời âm u xuất hiện cơn mưa phùn. Xung quanh là dòng người náo nhiệt và xe cộ đông đúc. Siles chợt cảm thấy mình đã quay lại thế giới thực.
Anh mở đồng hồ bỏ túi ra xem, phát hiện đã gần 4 giờ. Đợi anh trở lại số 13 đường Milford chắc đã hơn 5 giờ.
Siles thầm thở dài.
Đợi xe ngựa công cộng tới, Siles ôm tập bản thảo vào lòng bước lên xe ngựa. Không ngoài dự đoán, sau hơn một tiếng xóc nảy, anh mới trở lại đường Milford.
Mưa dần nặng hạt.
Siles mua một ổ bánh mì quả hạch và một bình sữa ở tiệm bánh gần đó làm bữa chiều. Bình sữa được làm bằng thủy tinh, uống xong còn phải trả lại, vì thế đành phải đăng ký địa chỉ mình với tiệm bánh.
Có điều anh dự định ngày mai sẽ tới chợ Logan mua một số nhu yếu phẩm.
Kế đó, Siles vội vàng che đầu chạy về, cũng may nhà trọ anh thuê có cung cấp nước ấm. Trong đầu anh mơ hồ hiện lên một suy nghĩ, ngập ngừng suy tư rốt cuộc nguồn năng lượng của thế giới này là gì.