Mạt Thế Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Làm Cá Mặn

Chương 2: Tuyệt vọng bao trùm mỗi người

Buổi tối, đoàn xe đi thu thập vật tư trở về, ngoại trừ lương thực và một số đồ dùng sinh hoạt, còn mang về không ít người sống sót.

Không biết Hạ Chi Tình đã trải qua chuyện gì, khi trở về trên người đầy bụi, còn mang theo một mùi hôi khó tả.

“Mọi người về rồi à?”

Văn Tiêu Tiêu từ trong phòng chạy ra, mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, mái tóc xoăn màu nâu nhạt xoã tung sau lưng, trông vô mềm mại và dịu dàng.

Trong mắt Hạ Chi Tình hiện lên một tia ghen ghét. Tại sao dị năng giả hệ thủy có thể ở lại trong tòa nhà? Con ngốc này thật may mắn!

“Ôi, Chi Tình. Sao người cậu lại bẩn như vậy, tớ đã chuẩn bị nước cho cậu, cậu đi rửa đi.”

Văn Tiêu Tiêu cũng đã chú ý tới vẻ ghen ghét trên mặt Hạ Chi Tình, cô mỉm cười cắt ngang đối phương.

“Cảm ơn cậu, Tiêu Tiêu.” Hạ Chi Tình hoàn hồn, nở nụ cười gượng gạo.

“Không có gì.”

Nhìn Hạ Chi Tình đi vào phòng, Văn Tiêu Tiêu mới xuống lầu hỗ trợ.

Nhìn những người sống sót quần áo tả tơi mà đội ngũ ra ngoài mang về, Văn Tiêu Tiêu chủ động dẫn họ đi cách ly.

“Ở đây nhiều người như vậy, đồ ăn sớm muộn gì cũng sẽ hết.”

Tống Ngôn Thâm biết Văn Tiêu Tiêu ở đây nên đi qua nhìn, nhưng cũng không nói gì liền đi, Anh khựng lại một lát rồi nói tiếp: “Chắc là Trưởng quan Trương Kỳ đã có sắp xếp.”

Người đàn ông có thân hình cao lớn bên cạnh trầm tư rồi gật đầu: “Tôi đã quyết định rồi, chúng ta sẽ ở lại thành Hạ nhiều nhất ba ngày nữa, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này và đi về phía bắc.”

“Trước khi đi, phải mang đủ vật tư cần thiết, mấy ngày tiếp theo cần tập hợp thêm người để ra ngoài tìm kiếm vật tư.”

Tần Lẫm mặc một bộ đồ thể thao màu đen, lười biếng dựa vào cửa xe.

“Nói dễ hơn làm.”

Trương Kỳ thở dài, những người sống sót bây giờ giống như chim sợ cành cong, họ coi quân đội như rơm rạ cứu mạng và hoàn toàn không muốn ra ngoài.

“Vậy thì hết cách, nếu bọn họ không muốn ra ngoài, họ phải tự tìm kiếm thức ăn.”

Tần Lẫm cười, nhưng nụ cười không mang theo độ ấm, mà nó lại lạnh lẽo đến tận xương.

Phía sau, Trương Kỳ cúi đầu, tự hỏi đề nghị của Tần Lẫm có tính khả thi hay không, khi ông ta ngẩng đầu, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương.

Phòng cách ly được xây dựng đơn giản từ một căn phòng độc lập.

Văn Tiêu Tiêu cầm sổ ghi chép tên những người bị cách ly, hôm nay cô rất chăm chỉ làm cho binh lính trực ban có chút bất ngờ.

Ngày thường, vị đại tiểu thư này chỉ phụ trách việc cung cấp nước, những việc khác đều không làm.

Lúc này, một người phụ nữ tầm 40 tuổi đứng trước mặt Văn Tiêu Tiêu, quần áo người này xộc xệch, tóc tai rối bời bởi vì lâu ngày không tắm rửa nên bết vào nhau.

“Họ tên?”

“Lý Hoa Quế.”

“Tuổi tác?”

“45.”

“Đem tay áo và ống quần kéo lên, tôi muốn kiểm tra.”

Đây là quy trình kiểm tra bình thường, nhưng khi Văn Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt người phụ nữ lại né tránh phải trái.

“Sao vậy?”

Văn Tiêu Tiêu còn chưa dứt lời, Lý Hoa Quế đột nhiên xông lên dùng tay đẩy cô, cú đẩy của bà ta khiến mọi người đứng sau trở nên hỗn loạn, toàn bộ lầu một đều trở nên lộn xộn.

“Bắt lấy bà ta, bà ta bị cảm nhiễm.”

Khi người phụ nữ vươn tay ra, Văn Tiêu Tiêu nhìn rõ vết thương được giấu dưới tay áo của bà ta.

Tiếng hét to này khiến tình hình dưới lầu càng thêm hỗn loạn, không biết bị ai đẩy một cái, cả người Văn Tiêu Tiêu đều ngã về phía sau.

Văn Tiêu Tiêu nghĩ: [Ồ, đây không phải là kịch bản ngôn tình anh hùng cứu mỹ nhân sao, nếu vị anh hùng kia có thể đỡ được mình thì tốt rồi!]

Văn Tiêu Tiêu ngã xuống đất, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tần Lẫm vừa chạy tới: “Sao anh không đỡ em?”

Tần Lẫm dường như vừa mới nhìn thấy Văn Tiêu Tiêu, anh mỉm cười và nói: “Ngại quá, không nhìn thấy.”

Văn Tiêu Tiêu tức giận muốn chết, anh ta đang cố ý, chẳng lẽ nguyên chủ đã từng đắc tội với anh ta sao?

Dưới ánh mắt tức giận của Văn Tiêu Tiêu, Tần Lẫm cuối cùng cũng chịu hạ mình cong lưng kéo cô dậy, sau đó dò hỏi: “Bây giờ có thể nhận ra là người nào không?”

Xung quanh toàn là người đang chạy tán loạn cùng la hét chói tai, người sống sót đã đăng ký cùng chưa đăng ký đều lẫn lộn bên nhau, tình hình dần mất kiểm soát.

“Không có ở đây, không biết đã chạy đi đâu rồi.”

Tần Lẫm kéo Văn Tiêu Tiêu tránh khỏi đám đông, đưa cô lên lầu rồi mới buông tay, “Em về phòng trước đi, đừng ra ngoài.”

Văn Tiêu Tiêu bị đẩy vào phòng, âm thanh ồn ào bên ngoài cũng dần dần lắng xuống, dường như có tiếng súng vang lên.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

Hạ Chi Tình ở cùng phòng với Văn Tiêu Tiêu, lúc này cô ta đã tắm rửa xong, lộ ra khuôn mặt thanh tú, chỉ là ánh mắt lộ vẻ khôn khéo, không mấy thiện cảm.

“Có người bị lây nhiễm.”

Văn Tiêu Tiêu nhớ kỹ cách sinh tồn của pháo hôi, không muốn giao tiếp nhiều với Hạ Chi Tình.

“Người bị lây nhiễm? Vậy thì nguy hiểm quá!”

Hạ Chi Tình thốt lên, sau đó không biết nghĩ đến cái gì, kéo tay Văn Tiêu Tiêu nói: “Tiêu Tiêu, hôm nay tớ ở bên ngoài tìm được một hộp kẹo, chia cho cậu ăn nhé!”

Mắt Văn Tiêu Tiêu sáng lên, dị năng giả không gian đúng là dễ giấu đồ vật!

“Tớ không thích ăn ngọt, cậu tự ăn đi.”

Câu trả lời của Văn Tiêu Tiêu làm Hạ Chi Tình sửng sốt, sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà ăn một mình chứ, nếu Văn Tiêu Tiêu ăn cùng, đến lúc đó những người khác hỏi đến thì cứ đẩy cho Văn Tiêu Tiêu là xong.

Ai ngờ, con ngốc này lại không mắc bẫy.

“Tiêu Tiêu, trước kia cậu thích ăn kẹo lắm mà.” Hạ Chi Tình lấy một thanh sô cô la từ trong không gian ra, sau khi xé mở cả căn phòng tràn ngập hương thơm ngọt ngào mê người.

“Gần đây tớ bị đau răng.”

Văn Tiêu Tiêu vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, không để ý tới Hạ Chi Tình.

Đồ ngốc!

Hạ Chi Tình oán hận mắng trong lòng.

Sự hỗn loạn bên ngoài vẫn luôn kéo dài đến buổi tối, người phụ nữ tên Lý Hoa Quế đã hoàn toàn hóa bệnh, còn cắn bị thương ba người, cuối cùng tất cả đều bị xử lý.

Khi Văn Tiêu Tiêu ra ngoài ăn cơm vẫn còn nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng mắng trong phòng truyền ra, cả tòa nhà đều bao trùm một bầu không khí tuyệt vọng.

“Cầu xin mọi người, cầu xin mọi người, con trai tôi chỉ bị sốt thôi, hắn không bệnh. Hu hu.”

Một người phụ nữ ôm chặt con trai mình, không chịu vào phòng cách ly.

“Xin hãy hợp tác, nếu sau khi cách ly không bị biến dị, sẽ thả cậu bé ra.”

Binh lính trực ban vừa khuyên nhủ vừa giải thích.

“Tôi không thể rời xa con tôi, không thể!”

Cảm xúc của người phụ nữ rất kích động, cuối cùng chỉ có thể để cả hai mẹ con cách ly cùng nhau.

Văn Tiêu Tiêu thu hồi ánh mắt, đây là mạt thế, tàn khốc và vô tình!

Một phần của tầng hai được dùng để làm nhà ăn, mỗi người một ngày có thể đến để nhận hai bữa cơm không tính sớm hay muộn, bữa tối hôm nay có vẻ phong phú hơn bình thường, một đĩa cải trắng xào thịt vẫn còn có thể thấy vài lát thịt.

Văn Tiêu Tiêu lấy xong cơm, lại đối diện với một bàn mấy người đàn ông nhìn có vẻ dữ tợn, vì thế từ bỏ ý định ăn cơm ở chỗ này, đi thẳng lên lầu.

Phía sau, mấy người đàn ông thấp giọng nói chuyện.

“Đại ca, con bé kia lớn lên thật xinh đẹp.”

Một người đàn ông gầy gò nhưng rắn chắc lộ ra biểu tình đáng khinh.

“Đó là dị năng giả hệ thủy, là bảo bối của trong đội ngũ, tụi bây thành thật một chút đi.”

Người đàn ông hung hãn lớn tiếng cảnh cáo.

“Dị năng giả có gì đặc biệt hơn người, đại ca anh mới là người lợi hại nhất.”

Người đàn ông gầy gò nói thầm, rồi giảm giọng, lại không nhìn về hướng Văn Tiêu Tiêu rời đi nữa.