Tái Khởi Động: Xuyên Vào Trò Chơi Sau Vạn Năm

Chương 11

"Cái gì? Tần Châu về rồi, còn tới cửa tiệm nhờ Chưởng quầy mở lò luyện đan?" Nghe tiểu nhị bẩm báo, Tần phu nhân khẽ sững người: "Bây giờ Thiếu gia đang ở đâu?"

"Phu nhân, Thiếu gia vẫn còn trong đan phòng, chưa bước ra."

"Đi xem sao."

Trời đêm gió lạnh, Tần phu nhân rất nhanh đã tới cửa tiệm.

Lúc này đã khuya, tiệm đan dược đã sớm đóng cửa. Đám người làm đã giải tán về nhà, chỉ còn nghe thấy tiếng động và ánh đèn mơ hồ từ hậu viện.

Tần phu nhân đi trước dẫn đầu, hai nha hoàn theo hầu vội vàng bám sát phía sau. Trong lòng thầm nghĩ, đã lâu rồi Phu nhân mới lo lắng đến thế. Thiếu gia quả thật khiến người bận tâm không yên.

Hết bị tiên môn từ chối, còn bỏ nhà đi. Mấy hôm sau lúc tìm được thì người không chịu quay về, giờ thì chạy tới mở lò luyện đan, xem ra là thực sự bị đả kích nghiêm trọng rồi.

Khó trách Phu nhân lo lắng, sốt ruột.

Tần phu nhân bước nhanh tới gần, thì trông thấy Chưởng quầy khoác áo choàng đứng chờ trong viện.

"Chưởng quầy, Tần Châu đâu?"

Thấy Tần phu nhân đến, Chưởng quầy như trút được gánh nặng: "Phu nhân, Thiếu gia đang ở trong đan phòng."

Tần phu nhân vốn không phải kiểu phụ nữ quanh quẩn nơi cửa nhà. Lúc còn trẻ, bà từng theo Tần lão gia bôn ba khắp nơi, đến khi sinh ra Tần Châu mới an cư ở Bình Thành.

Nên mỗi khi Tần lão gia vắng mặt, mọi chuyện lớn nhỏ đều do bà làm chủ.

"Ngươi cứ để mặc nó vào? Nó thật sự biết luyện đan à?" Tần phu nhân nghi ngờ nhi tử đang làm càn, nhưng trong lòng càng sợ hắn vì thất bại ở tiên khảo mà bị tổn thương.

Chưởng quầy ấp úng, không biết nói gì cho phải.

Hắn cũng hồ đồ, để người vào rồi mới nhận ra mình không nên để Thiếu gia hành động lỗ mãng.

Luyện đan đâu phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa, nếu thật như Thiếu gia nói, không cần tiên thuật vẫn luyện ra được linh đan, thì bao năm nay Tần phủ cần gì phải phụ thuộc tiên môn, cũng không phải hàng khom lưng nhún gối trước đám đan sư tiên tông phái tới?

Tần phu nhân xoa trán. Thấy cửa đan phòng đóng chặt, càng thêm lo lắng: "Mở cửa phòng luyện đan ra! Gọi Thiếu gia ra ngoài!"

Bỗng nhiên, trong phòng truyền ra tiếng Tần Châu: "Nương, cho con thêm một canh giờ."

Tần phu nhân khựng lại.

Giọng con trai bà nghe rất bình tĩnh, hoàn toàn không có vẻ gì là lo lắng hay bất ổn.

Rõ ràng không nói một lời đảm bảo nào, nhưng trong giọng nói kia lại như chứa đựng sự tự tin khó tả, như việc luyện đan chắc chắn thành công.

Chẳng hiểu vì sao, vừa nghe những lời ấy, lòng bà liền dịu xuống.

Bà theo bản năng nhìn sang Chưởng quầy.

Chưởng quầy cũng gật đầu liên tục.

Vừa rồi Thiếu gia cũng dùng khẩu khí ấy thuyết phục được hắn.

Cũng không thể gọi là thuyết phục mà là trong giọng điệu kia có một kiểu tự tin sẵn có, không cho phép ai xen vào.

"Phu nhân... vậy." Một hộ vệ bên cạnh do dự, định hỏi có nên gọi Thiếu gia ra không.

Tần phu nhân lắc đầu, ánh mắt yên tĩnh dừng trên cánh cửa đan phòng: "Con ta muốn ta chờ, vậy ta ở đây chờ nó một canh giờ."