Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đến quảng trường phái Lăng Tiêu.
Bài giảng hôm nay chính là ngự kiếm phi hành, trong Tu Luyện Đường không đủ rộng, nên đạo sư dẫn mọi người ra ngoài luyện tập.
Các đệ tử líu ríu, khi mọi người còn chưa nắm được bí quyết, Vân Hành đã có thể bay lên không trung trong thời gian ngắn.
Thương Thanh Thời rất kinh ngạc.
Không hổ là nam chính.
Trong đám đông, Minh Châu đứng lên kiếm, kiếm không thể bay quá cao được, lắc lư xiêu vẹo bay được một đoạn.
Thương Thanh Thời gật đầu.
Xem ra cô nhóc này cũng có thiên phú tu luyện.
Y nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy có gì không đúng, một lúc sau mới phản ứng: "Tạ Lưu Uyên đâu? Sao hắn không có ở đây?"
"Để ta hỏi." Phụng Dương đi qua, hỏi thăm đạo sư, khi trở lại lặp lại nguyên văn: "Tạ Lưu Uyên không hoàn thành nhiệm vụ quét dọn Tu Luyện Đường, bị phạt quỳ."
"..."
Mí mắt Thương Thanh Thời giật giật.
"Tại sao lại bắt hắn quét dọn? Không phải môn phái có nuôi tạp dịch quét dọn sao?"
Phụng Dương tiếp tục đi qua hỏi chuyện, quay lại nói: "Vì trước đây Tạ Lưu Uyên ăn trộm đồ bị đạo sư phát hiện, để trừng phạt hắn nên mới bắt hắn mỗi ngày quét dọn Tu Luyện Đường."
Ăn trộm đồ...
Đó là vì hắn không ăn đủ no!
"Làm càn!" Thương Thanh Thời lạnh lùng quát: "Tu Luyện Đường lớn như vậy, mỗi ngày quét dọn tốn bao nhiêu thời gian! Trì hoãn việc tu luyện của hắn!"
Phụng Dương đi qua, lần này không làm người chuyển lời nữa, mà trực tiếp xách đạo sư đến trước mặt Thương Thanh Thời.
"Chưởng môn, ta biết lỗi rồi, ta sẽ đưa Tạ Lưu Uyên đến ngay." Tốc độ nhận lỗi của đạo sư có thể coi là hàng đầu, mỉm cười cầu hòa: "Người đừng nóng giận, tức giận hại sức khoẻ thì không tốt."
Nói xong hắn ta định đi, nhưng vừa mới quay người, Phụng Dương đã hỏi khẽ: "Nếu ta nhớ không nhầm, người phụ trách quét dọn Tu Luyện Đường là họ hàng xa của ngươi phải không?"
Đạo sư bất ngờ suýt ngã, vẻ mặt thêm phần chột dạ.
"Lại có chuyện như vậy?" Thương Thanh Thời nhíu mày: "Lý do ngươi bắt Tạ Lưu Uyên quét dọn Tu Luyện Đường, chỉ để cho họ hàng của ngươi không làm việc mà vẫn được nhận tiền?"
"Oan uổng quá chưởng môn!" Đạo sư sợ đến mức không quan tâm đến ánh mắt của các đệ tử ở xa, "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Thực sự là vì Tạ Lưu Uyên tính cách xấu xa, nói dối liên tục, còn trộm đồ, ta muốn cho hắn một bài học mà thôi!"
"Ngươi đang nói nhảm." Ngay cả Phụng Dương cũng không nhịn được, lập tức phản bác: "Tạ Lưu Uyên giống như bình hồ lô bít, hiếm khi thấy hắn mở miệng. Một người như vậy, ngươi nói hắn nói dối liên tục?"
Nhìn sắc mặt Thương Thanh Thời âm trầm xuống, giống như mây đen áp đỉnh, vị đạo sư đó không dám biện bạch thêm nữa.
Hắn ta cúi đầu thật thấp, hai vai hơi run rẩy, chờ đợi sự trừng phạt của đối phương.
Tuy nhiên, Thương Thanh Thời không có ý định xử phạt hắn ta, mà hỏi: "Ngươi bắt Tạ Lưu Uyên quỳ ở đâu?"
Đạo sư vươn tay chỉ về một hướng, Thương Thanh Thời nhấc chân bước đi.
Hắn ta nghĩ rằng mình đã thoát nạn, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng Thương Thanh Thời mới đi được vài bước đã đột nhiên quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: "Nếu như ngươi không nỡ để người thân làm việc, vậy thì từ nay, Tu Luyện Đường do ngươi quét dọn."
Lời này là đang cứu mạng đạo sư, dù sao đắc tội với trùm phản diện cuối cùng, không ai có kết cục tốt.
Nhưng đạo sư không cảm kích, chỉ nghiến răng ken két.
Hắn ta đã làm trâu làm ngựa ở phái Lăng Tiêu bao nhiêu năm, dù không có công lao cũng có khổ lao. Ngay cả khi tiên chưởng môn còn tại vị, cũng cho hắn ta chút thể diện.
Giờ đây, thậm chí ngay cả quyền áp bức một đệ tử cũng không có?
Nhưng Phụng Dương vẫn còn ở đây, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn, hắn ta cũng chỉ có thể nghiến nát rồi nuốt xuống cổ họng.
Hắn ta thầm nguyền rủa tổ tông mười tám đời nhà Thương Thanh Thời, nặn ra nụ cười nịnh bợ, cẩn thận hỏi: "Trưởng lão, ta có thể đứng dậy chưa?"
…
Phía bên kia, Thương Thanh Thời hắt hơi một cái.
Y cảm thấy có người đang nói xấu mình sau lưng.
Y kéo chặt áo ngoài, ngước mắt lên, từ xa xa, thấy Tạ Lưu Uyên đang quỳ dưới một cây liễu.
Vì đang là mùa đông, lá cây đã rụng hết, chỉ còn lại những cành khô, toát lên vẻ thê lương tiêu điều vô bờ.
Hôm nay không có tuyết rơi, hai chân Tạ Lưu Uyên quỳ trực tiếp trên con đường sỏi cứng ngắc, rõ ràng có vẻ không chịu nổi.
Thương Thanh Thời đi đến, vươn một bàn tay có đốt ngón rõ ràng ra: "Đứng dậy."
Tạ Lưu Uyên ngẩn người.
Ban nãy hắn đã liếc thấy một mảnh áo xanh nhạt, nhưng không ngờ người đến lại là Thương Thanh Thời.
Dù sao, Thương Thanh Thời trước kia luôn thích mặc một thân áo trắng, như thể làm vậy sẽ không vấy bẩn bụi trần thế tục.
Sau một thoáng do dự, Tạ Lưu Uyên vẫn đặt tay vào lòng bàn tay Thương Thanh Thời, mượn lực đứng lên.