Sư Tôn Phản Diện

Chương 19

Một lần thu cả ba người?

Không qua tỷ thí, trực tiếp quyết định nội bộ?

Đây là mặt trời mọc ở hướng Tây sao?

"Không hay lắm đâu, ngộ nhỡ chúng ta không vào được ba hạng đầu, vẫn được thu làm đệ tử thân truyền, chẳng phải sẽ bị các đệ tử khác phun nước bọt chết sao?" Minh Châu nghi ngờ hỏi.

"Điều này phải trông vào ngươi." Thương Thanh Thời nhìn nàng với ánh mắt giao phó trọng trách: "Ngươi là luyện dược sư, từ nay buổi sáng đi học, buổi chiều luyện đan. Nếu có thể luyện ra những loại thuốc tẩy cân rèn tủy, giúp người ta tăng tu vi, chia một ít cho hai người bọn họ."

Thương Thanh Thời như nghĩ ra điều gì, tiếp tục bổ sung: "Để không bị người khác quấy rầy khi ngươi luyện đan, ngươi chuyển đến căn nhà nhỏ trong rừng trúc sau điện Trường Sinh ở. Nơi đó môi trường tĩnh lặng, phong cảnh tươi đẹp."

Quan trọng nhất là, ít người lui tới.

Cho dù nổ cửa sổ hay nổ mái nhà cũng sẽ không làm hại người khác.

Minh Châu không có ý kiến gì.

Luyện dược sư có hai ưu điểm lớn, một là khi luyện đan, tu vi cũng sẽ tăng theo. Hai là đan dược luyện ra có thể ăn như kẹo, hoàn toàn không có tác dụng phụ. Không giống những người khác, ăn ít thì không có tác dụng, ăn nhiều thì tẩu hỏa nhập ma.

Thấy nàng đồng ý, Thương Thanh Thời lại nhìn về phía Tạ Lưu Uyên và Vân Hành: "Còn hai ngươi... Ta sẽ bảo đạo sư rút ngắn khóa học của các ngươi, dành ra một canh giờ, do ta và Phụng Dương trực tiếp dạy dỗ. Để thuận tiện, ta sẽ cho người dọn dẹp thiên điện của điện Trường Sinh, để hai ngươi ở."

Thương Thanh Thời nhớ rằng, trong tình tiết nguyên bản, bạn cùng phòng của Tạ Lưu Uyên thường xem thường hắn, hở ra là kɧıêυ ҡɧí©ɧ mỉa mai, còn ngầm chơi xấu hắn.

Để hắn và Vân Hành đến thiên điện ở, vừa có thể giúp hắn không còn bị ấm ức, vừa có thể thường xuyên hấp thụ chính khí từ nam chính, quả thực là việc vẹn toàn đôi bên.

Thương Thanh Thời hết sức hài lòng với sự sắp xếp của mình, chờ đợi hai người reo hò sư tôn anh minh.

Nhưng một lúc lâu trôi qua, căn phòng yên tĩnh như bãi tha ma, không một tiếng động.

Y hơi sốt ruột: "Sao các ngươi không lên tiếng? Có chỗ nào không hài lòng với sự sắp xếp của ta sao?"

Tạ Lưu Uyên mím môi.

Vân Hành ấp úng.

Cuối cùng vẫn là Minh Châu lên tiếng trước: "Hai đại nam nhân dùng dằng cái gì chứ, có gì thì nói thẳng ra, sư tôn đâu có ăn thịt các huynh."

Đến nước này, Tạ Lưu Uyên đành phải nói ra lo lắng của mình: "Ta lo là trưởng lão nổi giận sẽ dùng roi đánh người."

Vân Hành gật đầu hùa theo: "Đạo sư nhiều nhất cũng chỉ trừng phạt thể xác thôi, nhưng trưởng lão Phụng Dương thực sự sẽ đánh người đến mức máu chảy be bét, da tróc thịt bong, không tự sinh hoạt được."

"Thì ra các ngươi lo lắng chuyện này. Không sao, có ta ở đây, hắn chỉ động miệng chứ không động tay đâu." Thương Thanh Thời vừa đấm vừa xoa: "Hơn nữa, chỉ cần các ngươi nghe theo sắp xếp, ta sẽ nấu cơm tối cho các ngươi ăn mỗi ngày, thế nào?"

Trong không khí vẫn còn vương mùi thơm của thức ăn, nếu mỗi ngày đều được ăn những món ngon như vậy, dù bị đánh cũng đáng.

Lúc này, bọn họ gật đầu như gà mổ thóc, Minh Châu cũng hùa theo hít hà: "Sư tôn anh minh!"

Thương Thanh Thời vô cùng hài lòng.

Nam chính gì chứ.

Trùm phản diện cuối cùng gì chứ.

Đồng hương luyện dược sư gì chứ.

Tất cả đều bị quét sạch rồi.

Y không tin, làm đến mức này, y vẫn không thể sống đến khi kết thúc.



Sau khi ăn xong, mọi người đều đi làm việc riêng của mình.

Sau khi bọn họ rời đi, một bóng người từ góc phòng lẻn ra, nhìn chằm chằm vào hướng bọn họ rời đi, cười một cách u ám.

"Rõ ràng ta mới là đệ tử xuất sắc nhất của phái Lăng Tiêu, tại sao các ngươi lại được quyết định nội bộ làm thân truyền? Cứ đợi đấy, ta sẽ không để các ngươi yên ổn đâu!"



Khi trở về điện Trường Sinh, Thương Thanh Thời thầm rùng mình, luôn cảm thấy dường như có chuyện không hay sắp xảy ra.

Nhưng y nhớ lại tình tiết gốc trong đầu, thời gian này rất yên bình, không có chuyện gì lớn xảy ra.

Y kéo chặt áo, đổ lỗi cho đây là dấu hiệu của hàn độc sắp phát tác.

Phụng Dương đẩy cửa bước vào, đưa một danh sách qua, nói: "Chưởng môn, đây là danh sách thi đấu của đệ tử mới, xin người xem qua."

Thương Thanh Thời đưa tay nhận lấy.

Danh sách đã được phân chia thứ tự thi đấu vòng đầu tiên, y chỉ liếc qua sơ qua, đã thấy mí mắt giật nhẹ.

Minh Châu đấu với Giang Sở Tễ?

Vân Hành đấu với Tạ Lưu Uyên?

Trời đánh.

Giang Sở Tễ là đệ tử cao lớn vạm vỡ và mạnh mẽ nhất trong khóa này, không cần dùng linh lực, chỉ dựa vào sức mạnh thô sơ đã có thể nâng được đỉnh nặng ngàn cân. Nếu Minh Châu đấu với hắn ta, chẳng phải sẽ bị hất bay tám trăm mét sao?

Còn nói về Vân Hành đấu với Tạ Lưu Uyên, bất kể ai bị loại ở vòng một, sau này nếu muốn thu bọn họ làm đệ tử thân truyền, chắc chắn sẽ khiến mọi người không hài lòng.