Dựa theo lẽ thường, luyện dược sư không thể khám bệnh cho người khác, bọn họ chỉ làm theo công thức dược liệu do tổ tiên để lại, ngày đêm ở trong phòng luyện thuốc.
Đáng tiếc Minh Châu vốn có tính không từ chối ai, bất kể người khác giao cho nàng nhiệm vụ gì, nàng luôn cảm thấy mình có thể hoàn thành.
Thêm vào đó, Phụng Dương kỳ vọng vào nàng, nàng không cần suy nghĩ đã nhận lấy công việc này, trịnh trọng đi vòng quanh Tạ Lưu Uyên một vòng, sau đó nói: "Không sao đâu, Tạ sư huynh chắc chỉ bị ngã đau thôi, vừa hay ta đã luyện được vài viên đan dược giảm đau cơ bản."
Nói xong, nàng lục lọi một hồi trong bao tải, lúc này Thương Thanh Thời mới phát hiện, cả bao tải đầy ắp này, toàn là đan dược.
Y lại đặt câu hỏi: "Một buổi chiều ngươi luyện được nhiều như thế sao?"
"Chín phần mười là hàng thất bại thôi, để tiện lợi nên gom chung lại với nhau."
Minh Châu hoạt bát thè lưỡi, sau đó như cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn, không đợi Thương Thanh Thời ngăn cản, đã nhanh tay nhét vào miệng Tạ Lưu Uyên.
Sợ rằng sản phẩm không nhãn mác của luyện dược sư gà mờ như nàng sẽ gây ra mạng người, Thương Thanh Thời căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tạ Lưu Uyên. Đối phương nuốt thuốc xong, đôi mày nhíu chặt dần dãn ra, kinh ngạc nói: "Thật sự không đau chút nào nữa."
"Dĩ nhiên!" Hai tay Minh Châu chống hông, kiêu ngạo như một con công nhỏ: "Luyện dược sư là tồn tại hiếm có như lông phượng sừng lân ở đại lục, ta lại càng là nhân tài xuất chúng trong giới luyện dược sư, đan dược ta luyện ai uống cũng khen tốt!"
Sự chú ý của mọi người đều bị nàng thu hút, chỉ có Thương Thanh Thời không yên tâm, cẩn thận nhìn kỹ mặt Tạ Lưu Uyên.
Không biết từ lúc nào, khuôn mặt hai người càng lúc càng gần nhau, ngay cả hơi thở cũng quấn quýt vào nhau.
Đồng tử Tạ Lưu Uyên run lên, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy, sư tôn?"
"Không có gì." Thương Thanh Thời thực sự không nhìn ra điều gì khác thường, nở nụ cười nhạt, nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này: "Mọi người đều đói rồi nhỉ, bây giờ ta đi nấu cơm."
Vừa nghe đến hai chữ ăn cơm, mọi người lập tức im lặng kính cẩn, tận mắt nhìn theo bóng dáng Thương Thanh Thời đi vào nhà bếp.
Minh Châu mong đợi xoa đôi tay nhỏ, ngồi xuống nơi gần nhất, không quên mở bao tải, phát đan dược cho mọi người.
"Đây là tăng cường thể chất, đây là duy trì ổn định linh căn, đây là giúp cơ thể thông suốt khi tu luyện, tất cả cho huynh."
Tiếp theo nàng quay về phía Phụng Dương, lấy ra một lọ đan dược: "Cái này có thể đảm bảo cảm xúc ổn định, mỗi khi trưởng lão cáu giận thì uống một viên, sẽ cảm thấy thế giới trở nên tươi đẹp."
"Cho ta sao?" Phụng Dương rất bất ngờ.
Làm nhân vật phản diện quá lâu, đây là lần đầu tiên trong gần bốn trăm năm sống trên đời, hắn nhận được quà từ đệ tử.
Hắn cẩn thận đón nhận, cảm thấy lời Thương Thanh Thời nói quả nhiên có lý. Hóa ra làm người tốt, thực sự có thể nhận được thiện ý.
Bọn họ đều nhận được quà, làm cho Tạ Lưu Uyên đứng một bên cảm thấy lúng túng.
Vốn định tìm một góc để đợi, không ngờ Minh Châu lại gọi hắn lại, nói: "Đừng đi chứ Tạ sư huynh, huynh đợi ta tìm một lát."
Tạ Lưu Uyên không thể tin nổi.
Ngay cả hắn cũng có phần sao?
Hắn vốn không biết làm sao để chung sống với người khác, vì vậy thường đi một mình về một mình, trong phái Lăng Tiêu rộng lớn, không thể kết bạn với một người tâm đầu ý hợp nào.
Nhìn viên thuốc Minh Châu đưa tới, hắn chỉ cảm thấy bất ngờ và xúc động.
Chưa kịp đợi hắn cảm động thêm một chút, Minh Châu đã mở miệng: "Đây là hoán nhan đan, có thể duy trì dung mạo của huynh luôn ở trạng thái tốt nhất. Đây là thiên ti vạn lũ đan, có thể làm cho huynh có mùi thơm cơ thể dễ ngửi, không tiêu tan."
"..."
Động tác chìa tay của Tạ Lưu Uyên khựng lại.
Hắn ngước mắt lên, đôi mắt đen vốn tĩnh lặng như sương tuyết xuất hiện một vết nứt: "... Sư muội, ta là nam tử."
"Ta biết." Minh Châu không hiểu: "Ta vẫn luôn gọi huynh là Tạ sư huynh, chưa từng gọi huynh là Tạ sư tỷ mà."
Khóe miệng Tạ Lưu Uyên khẽ giật giật: "Vậy muội đưa hai loại đan dược này cho ta làm gì?"
"Ta thấy huynh sáng sớm đi ra từ phòng sư tôn, còn tưởng huynh cần những thứ này." Minh Châu vừa nói vừa tự mình lục bao tải: "Không muốn thì thôi, để ta tìm lại, đổi cho huynh loại khác."
Xung quanh dường như đều im lặng.
Vân Hành như nghe thấy điều gì không đúng, hít một hơi lạnh.
Phụng Dương cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Hắn đã nhốt chưởng môn và Tạ Lưu Uyên lại với nhau, là để chữa hàn độc.
Nghe Minh Châu nói, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện khác không thể miêu tả?
"Mọi người đừng nghĩ bậy." Tạ Lưu Uyên vội giải thích, nhưng vì quá gấp, càng nói càng tối nghĩa: "Sư tôn sợ lạnh, ta chỉ đang dùng hỏa linh căn giúp người làm ấm cơ thể mà thôi."
Lời đó vừa thốt ra, những người có mặt đều có vẻ mặt không tin.
Minh Châu lấy từ bao tải ra một phần đan dược, giống với phần đã đưa cho Vân Hành, đồng thời đưa cả hoán nhan đan và thiên ti vạn lũ đan: "Đừng nói nữa sư huynh, huynh cầm đi."
Việc nàng có thể nhanh chóng về nhà hay không, phụ thuộc vào Tạ Lưu Uyên.
Nếu như Tạ Lưu Uyên có thể chinh phục Thương Thanh Thời, tiến độ về nhà của nàng sẽ tăng thêm hai điểm.
Nàng thực sự không muốn ở lại nơi này một lúc nào nữa.
Nàng muốn chơi điện thoại, chơi máy tính, nàng muốn đọc tiểu thuyết, muốn chơi game online.
Đôi mắt nàng dưng dưng, vô cùng chân thành nhìn Tạ Lưu Uyên.
Nhìn đến mức Tạ Lưu Uyên toát mồ hôi, toàn thân không thoải mái.
Cuối cùng, Thương Thanh Thời đã nấu xong cơm, từ xa vẫy gọi mọi người qua.
Y tràn đầy tự tin, hôm nay đã làm đủ thức ăn cho năm người, chắc chắn là đủ ăn.
Tuy nhiên, khi mọi người lên bàn, y mới phát hiện, mình tự tin quá sớm.
Một đám người như thể đã trải qua nạn đói lớn, tám trăm năm chưa ăn no, đũa múa lên thành bóng mờ.
Chỉ trong nháy mắt, một đĩa khoai tây thái sợi chỉ còn lại cái đĩa, lại nháy mắt, thịt lợn hầm cả đĩa cũng không còn.
Đĩa được Vân Hành cầm đi, dùng nước sốt trong đó trộn với cơm.
Xương giò lợn bị Phụng Dương cầm lấy, gặm phần sụn mềm.
Còn miếng thịt lớn nhất bị Minh Châu gắp vào bát, ăn đến nỗi dầu mỡ chảy đầy miệng.
"..."
Nhìn bọn họ như những con ma chết đói, rồi nhìn Tạ Lưu Uyên, bỗng nhiên cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.