Đồng Nghiên bước ra khỏi văn phòng, để lại xưởng trưởng Đường và Đường Vĩ với khuôn mặt đầy kinh ngạc và khó chịu. Cô biết, quyết định từ chức của mình không chỉ khiến họ bất ngờ, mà còn làm đảo lộn kế hoạch của Đường Vĩ. Hắn đã luôn tự tin rằng cô sẽ không thể rời bỏ xưởng may, nơi cô có một công việc ổn định và danh hiệu công nhân tiên tiến. Nhưng hắn không hiểu rằng, với cô, tự do và an toàn của gia đình quan trọng hơn bất kỳ danh hiệu hay số tiền nào. Cô bước đến phòng kế toán, nhận 35 đồng tiền lương tháng trước, và chuẩn bị quay lại gặp xưởng trưởng vào ngày mai để hoàn tất thủ tục từ chức.
Trên đường về khu nhà tập thể, Đồng Nghiên không khỏi nhớ lại kiếp trước. Khi ấy, danh hiệu công nhân tiên tiến đã thuộc về Chu Quyên, người đã lợi dụng cơ hội để thăng tiến và khoe khoang trước mặt cô. Chu Quyên đến thăm cô khi cô còn bệnh, mặc một bộ váy mới, bôi son đỏ rực, trông vô cùng xinh đẹp. Cô ta kể về danh hiệu và số tiền thưởng 30 đồng với vẻ tự hào, khiến Đồng Nghiên khi ấy vừa ngưỡng mộ vừa tủi thân. Cô từng nghĩ Chu Quyên là bạn thân, là người luôn muốn tốt cho mình, nhưng thực tế, cô ta chỉ đang diễn một vở kịch để dụ cô rơi vào cái bẫy của Đường Vĩ. Chu Quyên biết rõ Đường Vĩ mê mẩn Đồng Nghiên, và cô ta đã lợi dụng điều đó để thao túng cả hai người.
Kiếp trước, Đồng Nghiên rơi vào bi kịch không chỉ vì sự giả dối của Đường Vĩ và Chu Quyên, mà còn vì hoàn cảnh gia đình buộc cô phải nắm lấy bất kỳ cơ hội nào để sống sót. Khi mẹ cô bệnh nặng, cha mất, và em trai biến mất, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gả cho Đường Vĩ, người hứa sẽ chăm sóc gia đình cô. Nhưng sau khi kết hôn, hắn nhanh chóng lộ bản chất. Ban đầu, hắn yêu chiều cô, nhưng khi cô sinh con trai và dành thời gian chăm sóc con, hắn bắt đầu chán ghét. Hắn chê cô không còn xinh đẹp, không còn thời gian trang điểm hay chăm chút cho hắn. Trong khi đó, Chu Quyên, vẫn độc thân và quyến rũ, trở thành đối tượng khiến hắn hứng thú. Với Đường Vĩ, vợ không bao giờ bằng tình nhân, và tình nhân không bao giờ bằng những thứ hắn không thể có được.
Đồng Nghiên nhếch môi, ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng. Kiếp này, cô sẽ không để Chu Quyên hay Đường Vĩ có cơ hội làm tổn thương mình. Cô sẽ đẩy họ đến với nhau, để họ tự hủy hoại lẫn nhau trong sự ích kỷ và dối trá. Nhưng quan trọng hơn, cô muốn tập trung vào việc bảo vệ gia đình và tìm đến Hạ Quân. Cô nhớ anh, người đàn ông đã dành cả đời để yêu thương và chờ đợi cô. Cô muốn tìm gia đình anh, giúp họ vượt qua khó khăn, để khi gặp lại anh, cô có thể đứng bên anh với tư cách là một người bạn đồng hành, chứ không phải một người cần được cứu vớt.
“Đồng Nghiên!” Tiếng gọi của Đường Vĩ vang lên từ phía sau, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Hắn chạy tới, hơi thở gấp gáp, ánh mắt đầy lo lắng giả tạo. “Em thực sự muốn từ chức sao? Em suy nghĩ lại đi, công việc này tốt thế mà. Danh hiệu tiên tiến, tiền thưởng 50 đồng, em bỏ đi không tiếc à?” Đồng Nghiên quay lại, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh lùng: “Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng tôi đã quyết định rồi. Tôi không muốn ở lại nơi này thêm nữa.” Nói xong, cô quay đi, để lại Đường Vĩ đứng sững sờ, ánh mắt lấp lánh sự tức giận và không cam lòng.
Đồng Nghiên bước ra khỏi xưởng may, ánh nắng chiều tà chiếu lên khuôn mặt cô, như tiếp thêm sức mạnh cho cô trên hành trình phía trước. Cô biết, con đường thay đổi số phận sẽ không dễ dàng, nhưng với ký ức từ kiếp trước và tình yêu dành cho gia đình, cô tin mình sẽ làm được. Cô sẽ bảo vệ những người thân yêu, tìm đến Hạ Quân, và khiến những kẻ đã hủy hoại cô phải trả giá – không bằng bạo lực, mà bằng sự thông minh và kiên định của một người phụ nữ đã sống qua hai kiếp người.