Lâm Thính Tuyết và Hạ Sơ Tĩnh nghe xong, sắc mặt cứng đờ.
Hạ Sơ Tĩnh bất mãn nói: “Thẩm tổng, anh không thể vì coi Khương Vân Đàn như em gái mà bênh vực cô ta chứ. Mấy ngày nay cô ta luôn nhìn Thính Tuyết không vừa mắt, Thính Tuyết cũng có năng lực gϊếŧ zombie mà.”
“Nếu không phải cô ta đẩy Thính Tuyết thì sao Thính Tuyết lại bị thương? Hơn nữa, Thính Tuyết nhà chúng tôi cũng là tiểu thư nhà giàu, cũng không phải là không có vòng ngọc, chỉ là Thính Tuyết nói chiếc vòng đó đẹp, tôi mới tốt bụng đề nghị Khương Vân Đàn đưa cho Thính Tuyết để tạ lỗi thôi.”
Ánh mắt Thẩm Hạc Quy sắc bén, nhìn về phía Lâm Thính Tuyết: “Tôi muốn hỏi Lâm tiểu thư, thật sự là Vân Đàn đẩy cô vào đám zombie sao?”
Ánh mắt Lâm Thính Tuyết thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn: “Lúc chúng tôi chạy ra, Vân Đàn chỉ là vô tình vấp phải tôi, cô ấy hẳn là không cố ý.”
Trên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng của Thẩm Hạc Quy mang theo vẻ lạnh lẽo: “Vậy ý cô là, Vân Đàn vô tình vấp phải cô, nhưng do đó, Vân Đàn cũng vì cô mà không chạy thoát kịp thời sao?”
Lâm Thính Tuyết giật mình, sau đó uất ức nói: “Có lẽ vậy.”
Lúc này, anh trai của Lâm Thính Tuyết là Lâm Hiên đứng ra hòa giải: “Chỉ là hiểu lầm thôi, xem ra chúng ta đều hiểu lầm Vân Đàn rồi. Bây giờ giải thích rõ ràng là được rồi, đều là những người cùng nhau trở về Kinh Thị, đừng vì một chuyện nhỏ mà tổn thương tình cảm.”
“Bây giờ hai cô em gái đều đã vượt qua, Thính Tuyết cũng đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, biết đâu Vân Đàn cũng thức tỉnh dị năng, đây là chuyện tốt.”
Thẩm Hạc Quy thản nhiên nói: “Nếu đã vậy, chuyện này tôi không muốn có ai nhắc lại nữa.”
“Đương nhiên, đều là hiểu lầm.” Lâm Hiên đảm bảo.
Sau khi Thẩm Hạc Quy rời đi, Lâm Thính Tuyết uất ức nhìn anh trai mình.
Lâm Hiên bất đắc dĩ nói: “Lúc đó không ai nhìn thấy, không thể nói gì được. Chúng ta còn phải đi theo bọn họ về Kinh Thị, bây giờ tình hình trong Kinh Thị thế nào cũng không biết.”
“Hơn nữa, Thẩm Hạc Quy đã thức tỉnh dị năng hệ kim, em không thấy hai ngày nay anh ta gϊếŧ zombie lợi hại như thế nào sao?”
Sau khi tận thế đến, Thẩm Hạc Quy liền sốt cao không ngừng, sau đó hôn mê. Anh ta còn tưởng rằng đối thủ cạnh tranh này sẽ biến mất khỏi thế gian, không ngờ ngày thứ ba của mạt thế, Thẩm Hạc Quy tỉnh lại, trở thành người đầu tiên thức tỉnh dị năng trong số bọn họ.
Lâm Thính Tuyết mím môi, giọng điệu uất ức: “Em biết rồi.”
Lần này, cô ta đã chiếm được tiên cơ, cô ta không tin mình đấu không lại, con ngốc kiêu căng Khương Vân Đàn kia.
*
Trong phòng.
Khương Vân Đàn sợ mình ngất xỉu, nhanh chóng ăn hết bát cháo mà Tề Nhược Thủy vừa đưa tới.
Sau đó, cô mới cẩn thận quan sát chiếc vòng ngọc huyết trên tay.
Cha Thẩm và cha Khương là bạn bè sinh tử trên chiến trường, sau này cha mẹ Khương gặp tai nạn xe hơi qua đời, cha Thẩm đón cô về nhà họ Thẩm, đối xử như con gái ruột.
Thậm chí hôn ước do hai người từng nói đùa định ra, cũng được cha Thẩm coi trọng. Ông hy vọng có thể tìm một tấm chồng tốt cho con gái của bạn mình, mà Thẩm Hạc Quy chính là lựa chọn tốt nhất.