Lưu Minh Viễn lại liếc nhìn kết quả kiểm tra lần nữa. Ông là người đã chăm sóc Tần Thâm từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn nắm rõ tình trạng cơ thể của anh. Lời đồn bên ngoài rằng tin tức tố của Tần Thâm không hề dao động, đích thực không phải giả. Chỉ là so với sự bất thường thông thường mà nói, dường như càng giống như anh có khả năng kiểm soát tin tức tố mạnh mẽ một cách phi thường.
Theo lý mà nói, Alpha càng mạnh mẽ càng có khả năng bị tin tức tố quấy nhiễu, thậm chí về mặt sinh lý trở thành nô ɭệ bị tin tức tố điều khiển. Tương ứng với sức mạnh và khả năng trấn áp càng lớn, cũng sẽ càng dễ trở nên cuồng táo, dễ tức giận, và dễ bị Omega kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Thế nhưng ở trên người Tần Thâm, lại chưa từng biểu hiện ra những mặt tiêu cực này.
Ngược lại, Tần Thâm một mặt kế thừa sự cường thế đã ăn sâu vào bản chất Alpha của Tần gia. Mặt khác, lại mang một vẻ lạnh lùng tựa băng sơn, dường như chưa bao giờ có thể lay động.
Lưu Minh Viễn lại bổ sung một câu: “Có điều, so với trước khi kết hôn, các chỉ số tin tức tố trong gần nửa năm qua đã tăng lên rõ rệt.”
Ông cân nhắc rồi hỏi thêm: “Vẫn chưa tiến hành đánh dấu vĩnh viễn sao?”
Mặt Nguyễn Nghi đỏ bừng.
Tần Thâm lại thản nhiên đáp: “Ừ.”
Chuyện chăn gối giữa họ thực ra rất thường xuyên, nhưng mỗi lần đến thời khắc cuối cùng, Nguyễn Nghi đều khóc lóc không cho phép anh thực hiện đánh dấu tạo kết.
Đối với Omega mà nói, một mặt, quá trình đánh dấu tạo kết sẽ rất khó chịu, đặc biệt là với Alpha đỉnh cấp, quá trình này thường kéo dài rất lâu. Mặt khác, đánh dấu vĩnh viễn đồng nghĩa với việc không thể xóa bỏ, từ đó về sau cô sẽ hoàn toàn thuộc về Alpha này, cả tuyến thể và khoang sinh sản trong một thời gian rất dài đều sẽ bị nhuốm đậm mùi tin tức tố của Alpha.
Nguyễn Nghi luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ khó tả đối với việc này, nên Tần Thâm cũng không hề ép buộc nàng.
Tuy không hiểu cách làm của Thiếu gia, rốt cuộc bản năng của Alpha là chiếm đoạt và sở hữu, nhưng Lưu Minh Viễn vẫn gật đầu nói: “Nên sớm đưa việc này vào kế hoạch, ngày thường cũng cần duy trì việc kết hợp định kỳ để trấn an.”
Lời ám chỉ của bác sĩ thật sự rất uyển chuyển.
Tần Thâm cũng tự nhiên đáp một tiếng: “Sẽ.”
Chỉ riêng Nguyễn Nghi đứng bên cạnh, “oành” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trong nháy mắt.
A a a !
Tần Thâm đáng ghét!
Mình không bao giờ muốn để ý đến anh ta nữa!
Nguyễn Nghi như một chú thỏ con phóng thẳng lên phòng ngủ chính trên lầu hai, vùi mình vào trong chăn, nhất quyết không chịu ngẩng đầu.
Có tiếng mở cửa vang lên, theo sau là tiếng bước chân của người đàn ông.
Nguyễn Nghi vội vàng vùi mình sâu hơn vào trong chăn.
Nếu Tần Thâm mà bắt chuyện với mình, mình tuyệt đối sẽ không đáp lại một lời nào!
Chỉ tiếc là, Tần Thâm lại chẳng hề có ý định để tâm đến cái khối đang cuộn tròn kia.
Anh đi thẳng vào phòng tắm.
Một lát sau, liền có tiếng nước chảy lúc ngừng lúc tiếp vang lên.
Nghe tiếng nước chảy róc rách, cô tiểu công chúa Nguyễn Nghi vừa mới còn đang hùng hổ trong lòng muốn đại chiến Tần Thâm tám trăm hiệp, đã bất giác gối đầu lên chiếc chăn tơ tằm bọc lụa mềm mại mà thϊếp đi.
Đang lúc ngủ mê man, Nguyễn Nghi chỉ cảm thấy người nhẹ bẫng đi, dường như lớp kén tầng tầng bao bọc mình bị lột ra.
Cô hơi mơ màng mở mắt. Liền thấy người đàn ông đang thong thả rút chiếc chăn trên người mình ra.
Nguyễn Nghi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ cảm thấy trên người nhẹ nhõm đi nhiều. Rất lễ phép mà mở miệng: “Cảm ơn nha.”
Giọng nói rè rè nghèn nghẹt nơi mũi, nghe đặc biệt mềm mại.
Động tác của Tần Thâm khựng lại trong giây lát.