Sau Khi Va Đầu, Nữ Chính Bám Chân Nam Phụ

Chương 16: Sai rồi, nói lại

Buổi tối Triệu Tịch Tri miễn cưỡng cầm theo đề cương qua phòng của Tiêu Trì Hách dạy anh học bài.

Tiêu Trì Hách đã chờ sẵn còn đích thân đứng ở cửa chờ cô.

Trong lòng Triệu Tịch Tri hoảng đến mức muốn chạy trốn, trong tiềm thức là hình ảnh cô bỏ chạy.

Tiêu Trì Hách rất đáng sợ, cộng thêm sáng nay, anh thế mà xem những món hàng kia…

“Ngồi đi.” Tiêu Trì Hách nhìn vào chiếc ghế cạnh anh ra lệnh

Triệu Tịch Tri nuốt nước bọt vác cơ thể nặng như đeo trì đến bên ghế ngồi.

Trên bàn đặt tập vở và cây bút chì bị gãy.

Triệu Tịch Tri ực một cái, sợ hãi.

“Em, em có soạn bài tiếng anh, anh thử làm đi.”

Tiêu Trì Hách nhận lấy tờ đề ngồi làm, Triệu Tịch Tri thấy anh không nói năng gì, trong lòng thầm thở phào, chắc là cô nghĩ nhiều.

Khoé môi Tiêu Trì Hách cong nhẹ, anh yên ổn làm hết tờ đề, lúc xong cũng hơn nửa tiếng.

Triệu Tịch Tri sửng sốt khi hôm nay Tiêu Trì Hách tự giác lại nghiêm túc như thế, cô cầm xem thử.

Không phải khoanh bừa, hoàn toàn do anh tự làm.

“Đúng được 25 câu trên 40 câu, như vậy cũng tốt rồi, những câu sai em sẽ giảng lại cho anh.”

Sau đó Triệu Tịch Tri ngồi giảng lại những câu Tiêu Trì Hách làm sai, một lúc sau cô hỏi: “Anh hiểu chưa?”

Tiêu Trì Hách ngã người tựa lưng vào ghế, anh nói: “Tri Tri không phải nói như thế.”

Triệu Tịch Tri khó hiểu.

Tiêu Trì Hách nói tiếp: “Tri Tri phải nói, bài này cậu phải làm thế này, cậu đã hiểu bài chưa, cậu làm thử mấy bài khác xem nếu không hiểu cứ hỏi tớ.”

Sau đó đôi môi hồng nhạt sạch sẽ của Tiêu Trì Hách hiện lên nụ cười xán lạn, nhất thời Triệu Tịch Tri ngẩn ra.

Tiêu Trì Hách nói xong tuy rằng cười nhưng lại hừ một tiếng, ánh mắt đen sâu như muốn hút cô vào trong.

Người Triệu Tịch Tri như có dòng điện rùng mình một cái.

“Tri Tri mau nói đi, giống như sáng nay em nói với mọi người vậy.” Tiêu Trì Hách lặp lại yêu cầu

Triệu Tịch Tri: “...”

Da đầu Triệu Tịch Tri căng ra nhất thời bị sự bức bách tỏa ra từ người Tiêu Trì Hách làm cho căng thẳng run sợ.

“Em… em…”

“Không phải em, sai rồi, nói lại.”

Trên gương mặt ôn nhuận sáng như trăng trên cao của Tiêu Trì Hách giờ đây lại như phủ mây đen khiến lòng Triệu Tịch Tri hoảng loạn, cô lắp bắp mãi không nói năng hoàn chỉnh.

“Nào, nói theo anh. Bài này cậu đã hiểu chưa?”

Triệu Tịch Tri mếu máo, lặp lại một cách máy móc: “B-bài này cậu đã… hiểu chưa?”

“Cậu làm những bài khác đi có gì không hiểu cứ hỏi tớ.”

“C-cậu, cậu làm những bài khác đi có gì không hiểu cứ hỏi tớ.”

“Tri Tri nói xong phải cười lên, như vậy mới đúng.”

Triệu Tịch Tri sợ đến khóc, cô lắc đầu: “Anh Hách, em sai rồi… em… em…”

Mặc dù cô không biết cô sai chỗ nào nhưng hiện tại cô nên nhận sai nếu muốn sống sót.

Khóe môi Tiêu Trì Hách cong lên tà mị, anh nói: “Tri Tri đâu có làm sai. Tri Tri phải cười mới đúng.”

Triệu Tịch Tri lắc đầu, lại khóc: “Có, em sai… em… em…”

Nghĩ mãi Triệu Tịch Tri không biết cô sai ở đâu, nhất thời không nói được chỉ đưa mắt rưng rưng nhìn Tiêu Trì Hách, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.

Gương mặt Triệu Tịch Tri xinh đẹp vô ngần, giống như một nữ thần ở trên trời cao, thanh cao, thuần khiết.

Tiêu Trì Hách càng nhìn càng nảy sinh cảm giác tàn phá mãnh liệt muốn kéo Triệu Tịch Tri xuống để ở bên anh.

“Sau này Tri Tri chỉ được dạy mỗi anh học thôi, biết không?”

Hóa ra, Tiêu Trì Hách ghen.

Triệu Tịch Tri gật đầu một cách máy móc không thèm suy nghĩ.

“Ngoan lắm.”

Tiêu Trì Hách cong môi duỗi tay xoa đầu Triệu Tịch Tri như khen thưởng.

Sự đặc biệt của Triệu Tịch Tri nên dành cho mỗi anh, anh không muốn san sẻ cũng không muốn ai có được.

Nhìn Triệu Tịch Tri rơm rớm nước mắt, dáng vẻ ủy khuất đáng thương, đôi mắt ngập nước lại phiếm hồng ở đuôi, môi mỏng run rẩy khiến Tiêu Trì Hách nhịn không được muốn chiếm hữu cô hoàn toàn.

Tiêu Trì Hách đột nhiên suy nghĩ, trước nay anh đều thích chọc Triệu Tịch Tri khóc, nếu cô khóc cầu xin anh trong trường hợp khác, thì sẽ thế nào?

Chậc, thật sự mong chờ.

Con mèo nhỏ nhát gan Triệu Tịch Tri hiện tại đối với ác ma Tiêu Trì Hách chỉ có một ý định, trốn chạy.

Triệu Tịch Tri ngồi run rẩy trong khi Tiêu Trì Hách vô cùng hưởng thụ cảm giác nắm quyền kiểm soát.

Triệu Tịch Tri trong lòng cầu cứu tác giả, cho cô quay lại như xưa được không? Cô không cần thức tỉnh nữa.