“Xuân Đào tỷ tỷ, phiền tỷ nói lại với mẫu thân một tiếng, ta đã lớn rồi, tiếp tục ở lại chính viện cũng không hợp lẽ. Đợi đến đầu xuân, ta muốn giống như đại ca, yên tĩnh đọc sách. Chi bằng tìm một tiểu viện hẻo lánh cho ta. Còn mấy ngày này, thân thể ta chưa khỏe hẳn, cứ ở tạm chỗ di nương để dưỡng bệnh, tránh việc đi lại phiền toái, lại làm phiền mẫu thân.”
Xuân Đào vốn là đại nha hoàn tâm phúc của Ngụy thị, ở trong phủ Vinh An Hầu luôn có chút uy phong, làm việc thỏa đáng cẩn trọng, trước nay ít khi biểu lộ cảm xúc. Vậy mà khi nghe xong lời Thẩm Giang Lâm nói, nụ cười trên mặt nàng ta cũng dần thu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều cho rằng, nhị thiếu gia sẽ tìm đủ mọi cách quay về chính viện, tiếp tục để đích mẫu Ngụy thị dạy dỗ. Ngay cả việc hắn đang bệnh mà vẫn đến tìm đại thiếu gia phân trần rõ ngọn nguồn chuyện ngọc bội, cũng là vì mục đích này.
Xuân Đào từng được Ngụy phu nhân khen là nhìn người chuẩn xác, nhưng lần này, nàng ta lại có chút khó hiểu.
Dù sao nàng ta cũng chỉ là hạ nhân, lời Thẩm Giang Lâm nói là phân phó, không phải thương lượng, nên Xuân Đào cũng chỉ đành nhận lệnh lui xuống.
Thẩm Giang Lâm liếc mắt nhìn qua Vương ma ma một cái, Vương ma ma khẽ cắn môi, vội vàng nở nụ cười đầy thiện ý:
“Xuân Đào cô nương, để ta tiễn cô.”
Tuy Từ di nương có một viện riêng, nhưng so với chính viện thì kém xa. Đấy chỉ là một tiểu viện một gian, bên cạnh chỉ có một ma ma và một tiểu nha hoàn hầu hạ. Hiện giờ, Thẩm Giang Lâm đến, hai nha hoàn của hắn và Vương ma ma cũng sang theo. Lại thêm hôm nay Ngụy phu nhân, Thẩm hầu gia và đại thiếu gia ban thưởng không ít đồ, khiến cho tiểu viện càng thêm chật chội, không còn chỗ đứng.
Vương ma ma đưa Xuân Đào ra phía sau phòng, nhìn xung quanh không có ai, mới vội vàng cười, nắm lấy tay Xuân Đào, đồng thời nhét một túi tiền nặng trĩu vào tay nàng ta:
“Xuân Đào cô nương, mấy ngày nay nhị thiếu gia cứ tự trách mình quá nóng nảy, làm sai chuyện khiến phu nhân khó xử, không dám đi gặp phu nhân. Thiếu gia cho rằng, phải chăm chỉ đọc sách, học thêm lễ nghĩa, sau này đỗ đạt khoa cử mới có thể phụng dưỡng phu nhân tốt hơn. Vì thế mới nảy ra ý định này, đợi ngài ấy khỏe rồi sẽ chuyển đến tiểu viện yên tĩnh để chuyên tâm học hành. Mong Xuân Đào cô nương nói giúp vài lời trước mặt phu nhân.”
Xuân Đào nghe vậy, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, sau lần này nhị thiếu gia quả nhiên đã trưởng thành hơn nhiều, thì ra trong lòng hắn lại nghĩ như vậy.
Xuân Đào tinh tế nghe, trong lòng nhưng thật ra than một hồi: Nhị thiếu gia trải qua quá trận này tai hoạ, nhưng thật ra hiểu chuyện không ít, nguyên lai trong lòng lại là như vậy tưởng.
Nếu là chuyện khó khăn khác, Xuân Đào sẽ không nhận túi tiền này, nhưng đối với chuyện này, nàng ta lại có chút tự tin.
Thứ nhất, tuy chuyện lần này đã sáng tỏ, nhưng vì sự việc này, phu nhân đã chịu không ít tủi nhục, còn cãi nhau với hầu gia, trong lòng ít nhiều vẫn còn khó chịu. Hiện giờ, ban thưởng những thứ này chẳng qua là để giữ mặt mũi mà thôi.
Thứ hai, dù gì nhị thiếu gia cũng không phải nhi tử thân sinh, lại còn là nam nhi, vốn dĩ phu nhân cũng chỉ định nuôi đến khi bằng tuổi đại thiếu gia thì sẽ cho ra ở riêng. Trước đó đã từng cân nhắc chọn cho hắn một tiểu viện nào đó thích hợp. Hiện giờ thuận nước đẩy thuyền cũng không phải không được.
Dù sao cũng đã nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, trong lòng nhị thiếu gia sớm đã coi phu nhân là mẫu thân, cho dù không ở chính viện nữa thì có làm sao?
Xuân Đào cảm thấy nàng ta đã thông suốt mọi mối liên hệ, lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ, nhận lấy túi tiền rồi cáo từ ra về.