Thế là Tư Mã Xích Linh ngồi thẳng dậy, có chút ngập ngừng bế bé con lên mép giường. Cùng lúc Phong Trấn Bắc kêu lên một tiếng nhỏ, thân thể Tư Mã Xích Linh cũng hơi chao đảo. Thể chất của thân xác này quả thực quá tệ, so với cái thể chất âm thịnh bẩm sinh đã trưởng thành của cô cũng chẳng hơn là bao. Nhưng Tư Mã Xích Linh không hề lo lắng.
Trong "Hộ Mệnh Kinh" ngoài những phương pháp trừ tà diệt ma, cũng không thiếu những bí quyết giúp cơ thể khỏe mạnh hơn. Chỉ cần cô bắt đầu tu luyện lại, nhất định có thể khiến thân xác này thay đổi hoàn toàn.
"Bắc Bắc?" Giọng Tư Mã Xích Linh hơi khô khốc, nguyên chủ không phải là một người bạn đời tốt, cũng chẳng phải một người mẹ tốt. Nhưng Phong Thanh Sương phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, Phong Trấn Bắc lại có nhiều thời gian ở bên nguyên chủ hơn. Dù nguyên chủ chẳng biết làm gì, bé con vẫn rất quấn quýt với cô ta.
"Vâng ạ, ba ơi, ba dậy rồi ạ?" Phong Trấn Bắc cười tít mắt, chỉ có đuôi mắt thoáng hiện lên một chút rụt rè. Nguyên chủ thường xuyên lớn tiếng quát mắng bé con, dù chưa từng đánh đập, nhưng đôi khi sự lạnh nhạt và những lời nói cay nghiệt cũng gây tổn thương sâu sắc. Phong Trấn Bắc hiện tại vẫn còn luyến tiếc nguyên chủ, nhưng đồng thời vừa khao khát tình thương lại vừa sợ hãi. Tư Mã Xích Linh nhìn bé, lòng dạ vốn bình lặng bỗng nổi lên sóng nhẹ.
Tâm hồn trẻ thơ thật trong sáng, Tư Mã Xích Linh đã quen nhìn thấy những hồn ma dữ tợn, nay gặp lại ánh mắt ngây thơ như vậy, trong lòng cũng dâng lên một niềm vui khó tả.
Tư Mã Xích Linh nghĩ ngợi một lát, hơi ngập ngừng hỏi: "Bắc Bắc làm sao biết ba tỉnh rồi?"
Bé con rõ ràng đang trốn dưới gầm giường, cô vừa tỉnh lại cũng không hề động đậy, làm sao bé phát hiện ra động tĩnh của cô?
"Là chị Đinh..." Phong Trấn Bắc không cần nghĩ ngợi liền thốt ra một cái tên, rất nhanh lại bụm miệng lại, vẻ mặt lo lắng im lặng, đôi mắt to tròn đảo quanh, chột dạ nhìn sang hướng khác.
Chị Đinh... Tư Mã Xích Linh nhớ ra rồi, trước khi cô tỉnh lại, Phong Trấn Bắc dường như đã gọi cái tên này. Nhưng hiện tại trong phòng rõ ràng chỉ có hai người bọn họ.
Tư Mã Xích Linh hơi trầm ngâm, không vội hành động. Hiện tại cô yếu đến mức không nhấc nổi một con gà, dù trong nhà có ma quỷ cô cũng chẳng làm gì được, đành giả vờ như không phát hiện ra gì.
Dù sao nhìn tình hình của Phong Trấn Bắc, con ma kia tạm thời chưa lộ ra ác ý nên giờ không cần phải lo lắng.
"Ọc ọc..." Trong phòng ngủ tĩnh mịch bỗng vang lên một tiếng động, Tư Mã Xích Linh lại nhìn về phía Phong Trấn Bắc đang ôm bụng nhỏ, trên khuôn mặt thanh tú chợt nở một nụ cười nhạt và ánh mắt dịu dàng.
Tiểu Trấn Bắc ngơ ngác nhìn khuôn mặt Tư Mã Xích Linh như băng tan chảy, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ lí nhí gọi một tiếng: "Ba ơi..."
Tư Mã Xích Linh liếc nhìn điện thoại, đã năm giờ chiều rồi. Đừng nói Phong Trấn Bắc, ngay cả cô là người lớn cũng cảm thấy bụng đói cồn cào.
Phong Thanh Sương rất hiểu tính nết của nguyên chủ, nên mỗi sáng trước khi đi đều để lại đồ ăn cho hai người ở nhà. Phản xạ đầu tiên của Tư Mã Xích Linh là đi tìm những thứ đó.
"Bắc... con ở đây đợi ba, ba đi xem có gì ăn không." Tư Mã Xích Linh vẫn chưa quen với cách gọi thân mật như vậy, cô đặt Phong Trấn Bắc xuống giường, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua bàn trang điểm, Tư Mã Xích Linh khẽ sững lại. Người trong gương mày thanh tú, sống mũi cao, đôi môi mỏng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt trong veo. Thật không ngờ lại giống hệt cô ngày xưa!