Sau đó, Trì Duyệt tiếp tục dẫn Tiểu Thụy đi xem nhà vệ sinh và nhà bếp.
Lúc đang được bế trên tay, Trì Tiểu Thụy liếc mắt liền thấy một vật màu đỏ cam đặt trên thớt trong bếp.
“Cà rốt!”
Lúc ở mạt thế, mẹ nhóc từng dùng tranh ảnh dạy nhóc nhận biết các loại đồ vật, cà rốt chính là một trong số đó.
“Không sai, đúng là cà rốt. Nấu chín rồi sẽ mềm mềm, ăn rất ngon.” Trì Duyệt mỉm cười đáp lại.
Trì Duyệt hoàn toàn không để ý đến việc Tiểu Thụy gọi mình là “mẹ”, cũng chẳng định sửa lại. Trong suy nghĩ của anh, đứa bé khi mở miệng lần đầu tiên gọi “mẹ” là điều rất tự nhiên.
—
“Con vừa mới ăn cháo có cà rốt đó nha!” Trì Tiểu Thụy chớp mắt, cuối cùng cũng nhận ra cái viên tròn đỏ đỏ cam cam kia là cà rốt. Đừng nhìn nó biết cà rốt là gì, chứ thật ra từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn qua đâu.
“Ôi chao, bảo bối thông minh quá đi mất!” Trì Duyệt vui mừng hôn chụt lên má Tiểu Thụy một cái.
Trì Tiểu Thụy “hắc hắc” cười ngây ngô, rồi cảm thán một câu: “Mẹ ơi, thiên đường đúng là tuyệt vời!”
“Thiên đường?”
Trì Duyệt sững người, không hiểu sao con trai mình lại gọi chỗ này là thiên đường.
Nhưng ngay giây tiếp theo, câu hỏi của Trì Tiểu Thụy đã khiến Trì Duyệt sững sờ.
“Mẹ ơi, ba con đâu rồi? Ba đi ra ngoài kiếm đồ ăn hả? Bây giờ con cũng có thể đi kiếm đồ ăn được rồi đó!” Tiểu Thụy mở to đôi mắt hỏi.
Trước kia, khi mạt thế ập đến, mọi chuyện cũng diễn ra như vậy. Cậu và mẹ sẽ ở nhà, cùng nhau chờ ba về. Vậy nên lúc nãy, cậu mới không hỏi ba đang ở đâu ngay từ đầu.
Bang Bang Bang!
Tiếng đập cửa dồn dập từ ngoài vang lên khiến Trì Duyệt giật mình.
“Ai vậy ạ?”
Trì Duyệt cất tiếng hỏi, rồi anh tính bế Tiểu Thụy ra mở cửa. Nhưng Tiểu Thụy đã tự mình nhảy xuống: “Mẹ ra mở cửa đi, con ở lại đây một mình cũng được!”
Trì Duyệt liếc nhìn về phía bếp, thấy toàn bộ dao kéo đã được cất gọn gàng, mà với chiều cao của Tiểu Thụy thì chắc chắn không với tới được. Anh liền mỉm cười gật đầu:
“Vậy bảo bối ngoan ngoãn ở đây nha, đừng có nghịch lung tung, ba ba đi mở cửa một lát sẽ về ngay!”
Nói xong liền rời khỏi phòng bếp.
Chờ Trì Duyệt đi khuất, Tiểu Thụy quay đầu nhìn về phía giá treo dao.
Trên giá treo kim loại là mấy con dao sáng loáng.
Cậu nhìn con dao phay đầy uy phong kia mà mắt sáng rỡ. Cây chủy thủ bé tí mà cậu dùng trước kia đã rỉ sét từ lâu rồi, bao lâu nay cậu chưa từng thấy con dao nào sáng như vậy.