“Không sao, ông cứ tiếp tục đi.” Đàm Mạt Tiêu đáp.
Cung Thường Thanh thấy chủ của con mèo đã nói vậy, cũng không hỏi thêm nữa, quay lại tiếp tục đào đất.
“Meo.” Con mèo đen vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy nằm trên đất, ra vẻ bị thương nặng, kêu meo meo đáng thương. Mắt nó không ngừng liếc trộm Đàm Mạt Tiêu, hòng đánh thức chút lương tri chưa bị mai một của cậu.
Những người yêu mèo trong phòng livestream tan chảy cả tim, nhao nhao chỉ trích hành động của Đàm Mạt Tiêu.
[Ngược đãi động vật! Đây chắc chắn là ngược đãi động vật! fan như tôi thành anti!]
[Mèo con đáng thương quá, chỉ muốn được ôm thôi mà, chủ kênh lại hất nó văng ra ngoài, trông nó bị thương nặng lắm, đứng dậy còn không nổi.]
[Á á á không ngờ chủ kênh trông đẹp thế này mà lại độc ác đến vậy! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng!]
Đối với màn làm nũng của mèo đen, Đàm Mạt Tiêu không mảy may xúc động. Cậu lấy ra một tờ khăn giấy ướt tiệt trùng lau mu bàn tay vừa chạm vào mèo. Đến khi lau xong, cậu mới nhìn con mèo đen: “Lại đây.”
Những người xem vốn đang lên tiếng bênh vực cho con mèo nhỏ, chỉ thấy thiếu niên vừa dứt lời, chú mèo đen vừa rồi còn tỏ vẻ bị thương nặng không bò dậy nổi, yếu ớt mềm mại, đột nhiên “vụt” một cái đứng dậy. Thân hình linh hoạt, một cú nhảy vọt đã đến bên chân thiếu niên, mở to đôi mắt xanh biếc, sáng lấp lánh nhìn cậu.
Tất cả người xem: “...”
Thật là gặp ma rồi, thế mà lại thấy sự nịnh hót trong mắt một con mèo.
Rồi họ thấy thiếu niên lật mặt khăn giấy ướt vừa dùng trải xuống đất cạnh chân, lại lấy ra một miếng khăn giấy ướt khác. Con mèo đen ngoan ngoãn bước tới, trước tiên chìa hai chân trước cho cậu lau, lại nhấc chân sau dẫm lên khăn giấy ướt đã trải sẵn.
Phòng livestream trong chớp mắt biến thành kênh thú cưng đáng yêu, ngay cả tiếng đào bới âm u rợn người bên cạnh cũng không còn đáng sợ nữa.
[Á á á mèo con thông minh quá! Tự biết nhấc chân lên cho lau!]
[Xin lỗi chủ kênh! Là tôi hiểu lầm cậu rồi! Mèo bẩn thật sự không nên nhảy lên người người khác, chủ kênh sạch sẽ đáng yêu quá đi mất!]
[Hít hà mèo con rồi hít hà chủ kênh!]
Đàm Mạt Tiêu dùng khăn giấy ướt lau sạch cho mèo, lại dùng khăn giấy có cồn khử trùng cho nó: “Khụ khụ, được rồi, rũ khô đi.”
Con mèo đen lập tức ngoan ngoãn rũ bộ lông, bộ lông đen ướt sũng trên người nó chỉ trong tích tắc trở nên óng mượt. Đàm Mạt Tiêu lúc này mới khom người bế nó lên, sau đó phẩy tay, những tờ giấy ướt đã dùng trên đất liền biến mất không dấu vết. Phòng livestream lại một phen kinh ngạc.
Khoảng nửa tiếng sau, cái xẻng của Cung Thường Thanh cuối cùng cũng chạm phải vật gì đó. Ông hoảng hốt quay đầu, gọi to: “Chủ kênh ơi, tôi đào thấy rồi!”
“Tiếp tục đi.” Giọng thiếu niên theo gió đêm vọng lại.
Cung Thường Thanh nhìn khối đen sì sì trước mắt, có chút không dám động vào. Giờ đây, trong mũi ông ngoài mùi đất tanh còn có một mùi khác, giống như mùi xác động vật chết thối rữa.
Dưới này có thể là một xác chết.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến cơn ác mộng của ông?
Tim Cung Thường Thanh đập nhanh bất thường, đầu óc ong ong. Bàn tay cầm xẻng hơi run rẩy.
Ống kính livestream lúc này đang chĩa thẳng vào Cung Thường Thanh. Dù là cảnh quay đêm đen trắng, nhưng vẫn có thể nhìn rõ vẻ mặt căng thẳng tột độ, sợ hãi đến cực điểm của ông.
[Chú này sợ thế, dưới đó chẳng lẽ là một xác chết thật?]
[Chết tiệt! Chủ kênh thật sự nửa đêm dẫn người đến đào xác! Người dưới đó chẳng lẽ là do chủ kênh gϊếŧ?]
[Á á á tôi cũng bắt đầu sợ rồi! Cứu mạng tôi sợ nhất phim kinh dị!]