Trên đường đến lớp, Tô Du may mắn bắt gặp được chủ nhân của căn biệt thự, Khương Khải Vũ.
Mắt Tô Du sáng lên, không màng đến việc bị người hầu cản lại, cô chạy nhanh tới trước mặt ông ấy, ngẩng đầu nói:
"Ông Khương Khải Vũ, con có chuyện rất nghiêm túc muốn nói với bố."
Tô Du nghiêm mặt, trông nhỏ xíu gầy yếu mà lại cực kỳ nghiêm túc nhìn người bố trên danh nghĩa của thân xác này, chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Khương thị.
Hôm qua vừa mới xuyên tới, cô đã muốn tìm người lớn nói chuyện rồi, nhưng khi đó cả nhà đều đi vắng.
"Ừ, con nói đi."
Khương Khải Vũ ngồi xổm xuống, dịu dàng nhìn cô bé ba tuổi tên Khương Tương Tương (thân xác mà Tô Du đang ở tạm).
"Con không phải là con của bố, mọi người đã ôm nhầm rồi. Con ruột của bố ở nơi khác, đang chờ bố tới đón. Nếu không tin, bố cứ đi kiểm tra máu là biết."
Tô Du nín thở một hơi nói liền một mạch. Ngoài việc muốn thoát khỏi chương trình học hành tra tấn của gia đình này, trong lòng cô cũng thật sự mong được trở lại vị trí ban đầu. Người đàn ông trước mặt không phải là bố ruột của thân xác này, cô không muốn chiếm đoạt thứ vốn dĩ thuộc về đứa bé khác.
"Ừ được rồi, bảo bối à. Cho dù con là con của Tần Thủy Hoàng, thì giờ cũng phải đi học Lịch Sử cái đã, có khi còn được gặp ông ấy đấy."
Tô Du sụp mặt tức khắc. Không, cô nói thật mà!
Cô còn cố vớt vát.
"Con nói thật mà, nếu không tin thì cứ xét nghiệm ADN đi!"
"Con nít mà còn biết xét nghiệm máu nữa, xem ra mấy tiết học này cũng có hiệu quả rồi đấy." Khương Khải Vũ nhìn cô đầy yêu thương, nhưng câu nói sau đó còn lạnh hơn cả dao mổ cá đã dùng suốt mười năm ở siêu thị lớn: "Bảo bối, con sắp trễ học rồi đó."
"..."
Chết tiệt! Cái lớp học chết tiệt này có thể nghỉ không? Tôi có phải con ruột đâu, bắt tôi học làm gì chứ trời ơi!
"Tiểu thư, hành vi vừa rồi của cô không phù hợp với tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các. Xin hãy chú ý hơn. Đây là lần nhắc nhở đầu tiên."
Người giúp việc “nhắc nhở nhẹ nhàng” khi Tô Du quay người đi về phía lớp học.
"Được rồi, tôi biết rồi!"
Tô Du vẫn giữ bước chân ngay ngắn nghiêm chỉnh đi học. Trong ký ức, mẹ của Khương Tương Tương, bà Thuỷ, chưa bao giờ dịu dàng nhắc nhở như Khương Khải Vũ, mà chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng, sự nghẹt thở lạnh lẽo của bể bơi, hơi nóng bỏng rát của phòng xông hơi, và cơn đói triền miên để bắt Khương Tương Tương phải cầu xin tha thứ.
Ngay cả bóng lưng của Tô Du lúc rời đi cũng toát ra một vẻ ủ rũ chán đời. Quản gia nhìn thấy mà có chút lo lắng.