Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tô Du, Trần Ngọc Liên gật đầu, gọi điện nhờ quản gia cho xe đến đón, sau đó nhờ y tá chăm sóc Tô Du rồi vội vàng đi làm thủ tục.
Trong lòng, Tô Du nói xin lỗi Trần Ngọc Liên. Cô quay sang y tá, bật khóc nức nở: “Chị ơi, cứu em với! Em không phải là con ruột của nhà họ! Xin chị báo cảnh sát cứu em với! Em có thể làm xét nghiệm ADN! Em thật sự không phải con ruột của họ!”
Tô Du khóc đến thảm thương: “Em van xin chị! Nếu bị đưa về, em sẽ không thể thoát ra được đâu! Xin chị cứu em với!”
Y tá bị tiếng khóc của Tô Du dọa cho hết hồn. Cô bé ăn mặc sang chảnh, lại có người giúp việc đi cùng, nhìn thế nào cũng giống con ruột của nhà giàu. Nhưng cô bé khóc thảm như vậy, lại còn dám nói đến xét nghiệm ADN, biết đâu đúng là không phải con ruột thật?
Trong đầu y tá thoáng nghĩ có thể là trò nói dối của trẻ con, nhưng lỡ có chuyện thật thì sao? Cô lấy điện thoại ra, đưa cho Tô Du gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh.
Ở bệnh viện công, lại dính đến chuyện không phải con ruột, rất có thể là một vụ lớn!
Quản gia đến đón người, nhưng trước mặt ông là tiểu thư của họ cùng hai cảnh sát.
“Chào các anh, không biết con bé nhà tôi gặp chuyện gì vậy?”
Chỉ đi khám bệnh thôi mà? Sao lại có cả cảnh sát? Tiểu thư nhà họ từ trước đến nay thông minh ngoan ngoãn, sao có thể gây ra chuyện lớn đến mức phải báo cảnh sát?
“Ông là bố của cô bé à?”
Quản gia trông khoảng ngoài bốn mươi, rõ ràng không hợp tuổi với Tô Du.
“Không phải, tôi là người mà bố cô bé nhờ đến chăm sóc con bé.”
Trong lòng cảnh sát thoáng rúng động. có vẻ đúng là trẻ con đang bịa chuyện rồi.
“Cháu không phải con ruột của nhà họ! Không tin thì kêu ông ấy xét nghiệm ADN ngay tại bệnh viện này!”
Tô Du bám chặt lấy tay cảnh sát, kéo mãi cũng không buông. Anh cảnh sát trẻ khó xử nhìn quản gia, không lẽ lại mạnh tay với một đứa bé?
Quản gia thở dài: “Tiểu thư Tương Tương, phu nhân đã về nhà rồi.”
Cơ thể nhỏ bé của Tô Du khẽ run lên theo phản xạ.
“Tôi muốn ông Khương Khải Vũ đến đây làm xét nghiệm ADN với tôi! Tôi là công dân của đất nước này, tôi có quyền từ chối sống chung với người không phải là bố ruột của mình! Tôi muốn tìm về gia đình thật sự của mình!”
Quản gia nghe vậy, quay sang nhìn cảnh sát. Cảnh sát thấy Tô Du kiên quyết, sống chết không chịu buông tay đồng phục của họ thì khẽ gợi ý: “Hay là cứ để phụ huynh đến làm xét nghiệm ADN thử xem sao? Trẻ con vẫn cần người lớn quan tâm chăm sóc.”
Nghĩ đến chuyện đứa bé phải nhờ vả y tá chăm sóc ở bệnh viện, cảnh sát bỗng tự tưởng tượng ra đủ cảnh thiếu thốn tình thương, trong lòng cũng mềm đi. Dù sao thì nhà này chắc cũng chẳng thiếu tiền làm xét nghiệm, coi như vì sự an lòng của đứa nhỏ vậy.
Quản gia đành phải gọi điện cho Khương Khải Vũ, mời ông ta đến bệnh viện một chuyến.