Quỷ Keo Kiệt Bị Trói Định Với Hệ Thống Thần Hào

Chương 14

[Blue Thăm Thẳm: A a a a a làm sao giờ, em không biết phải nói gì luôn!]

[Hằng Tinh - Đậu Bao: Có gì mà không nói được, giống như hai bà chị trước thôi, đầu tiên hỏi vài câu cơ bản rồi cứ trò chuyện dần dần là được.]

Blue Thăm Thẳm ngẫm nghĩ, đúng là phải quen với đối phương trước, biết tính cách thế nào rồi mới có thể nói chuyện xa hơn được.

Nguyên Mạch Đông không trả lời lại tin nhắn của Blue Thăm Thẳm. Hôm nay cô vừa kiếm được khoản tiền đầu tiên, dù cầm chưa nóng tay đã phải đưa đi, nhưng ít nhất cũng là cô tự mình kiếm được, đúng không?

Có tiền trong tay làm cô cảm thấy an tâm hơn một chút. Mỗi ngày sống trong tình trạng lo lắng, căng như dây đàn vì chi phí thuốc men cho mẹ, giờ cũng tạm được nới lỏng một chút.

Nhưng chỉ là một chút thôi, phí phẫu thuật ghép thận lên tới năm trăm nghìn, mà trước khi làm phẫu thuật thì còn phải tìm được một quả thận phù hợp, việc đó cũng cần tiền. Rồi sau phẫu thuật còn phải hồi phục, tĩnh dưỡng, tất cả đều là tiền.

Con số khổng lồ đó như đè nặng lên trái tim cô.

Lúc đi ngang qua căn tin trường, Nguyên Mạch Đông cũng không dừng lại. Cô sợ mình vừa có tiền đã ngứa tay, chẳng mấy mà lao vào ăn một bữa tử tế trong đó.

Về tới ký túc xá, mấy đứa bạn cùng phòng đều đang bận việc của mình. Cô lôi túi bánh bao giảm giá hôm qua mua ra, bỏ vào nồi hấp lại.

Cái nồi điện mini cô dùng rẻ mà tiện, còn có cả tầng hấp phía trên. Hai cái bánh bao hấp bên trên, phía dưới nấu bát canh trứng với dưa muối, giản dị nhưng cũng coi như một bữa ăn đầy đủ.

Hôm nay cô thưởng cho bản thân một chút, vì không phải cuối tuần mà vẫn tự cho phép mình nấu một bữa tử tế như thế này. Thường ngày chỉ có cuối tuần cô mới dám nấu canh, còn lại thì toàn uống ké nước canh miễn phí ở căng tin.

Bánh bao nóng rồi, canh cũng sẵn sàng. Nguyên Mạch Đông đang chuẩn bị ăn thì điện thoại bỗng reo lên liên hồi.

Cái điện thoại cũ của cô không hiểu sao có tin nhắn đến cũng không bao giờ thông báo kịp thời. Phải đợi một lúc lâu, hoặc đến lần sau mở máy ra mới biết, mà cô lại không thích bật tiếng nên thường trả lời tin rất chậm.

Hôm nay vừa về phòng cô đã bật tiếng, thế là lúc này tiếng thông báo "ting ting ting" vang lên liên tiếp, chưa kịp xem là gì thì La Mai đã gào lên.

“Nguyên Mạch Đông! Cậu có thể tắt tiếng đi được không? Ồn chết người ta rồi!”

Trong phòng lập tức im phăng phắc.

La Mai và Từ Tư Mẫn trước giờ đều cùng một phe, nhưng lúc này Từ Tư Mẫn không nói gì, quyết tâm không chọc vào ổ ong vò vẽ.

Đường Giai nghe thấy thì lên tiếng bênh vực: “Có phải đang ngủ đâu mà bắt người ta tắt tiếng? Với lại tiếng của Mạch Mạch cũng đâu có to đến mức đó.”

La Mai cãi tới cùng: “Đây là không gian chung, tớ thấy cậu ta ồn là ồn. Nguyên Mạch Đông, cậu không biết điều à? Nếu có thì tắt tiếng đi, không thì đổi cái điện thoại nào nhỏ tiếng một chút. Hay là không có tiền mua hả?”

Cô ta chưa chắc đã thật sự thấy ồn, chẳng qua là muốn chửi cho hả giận mà thôi.

Nguyên Mạch Đông im lặng mở điện thoại xem tin nhắn, đều là của Blue Thăm Thẳm gửi, không có gì quan trọng, cô không trả lời, úp điện thoại xuống bàn rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào La Mai.

“Giờ là giờ ăn cơm, cậu thấy ồn thì có thể đi ra phòng tự học hay thư viện. Lần trước hai giờ sáng cậu bật loa ngoài xem phim thần tượng đã nói gì nhỉ?”