Quỷ Keo Kiệt Bị Trói Định Với Hệ Thống Thần Hào

Chương 19

Có thể vì cô quá bí ẩn, lại còn cực kỳ giàu có. Hai người chưa thân mấy mà cô đã dám tặng anh ta một trăm nghìn, thử hỏi sao anh ta không thấy run cho được?

Chỉ là anh ta cũng không biết phải diễn tả cảm xúc thế nào cho đúng, kiểu vừa vui mừng vừa kích động, lại thấy khó tin và sợ hãi.

[Hằng Tinh - Đậu Bao: Đừng cuống, chắc là tại cậu căng thẳng quá thôi. Mấy phú bà kiểu này thường hay lạnh lùng thế đấy, bình thường mà. Người ta cho cậu địa chỉ là có ý muốn nói chuyện với cậu rồi còn gì, thế là tốt rồi.]

Nhưng Blue Thăm Thẳm vẫn chưa hết lo.

[Blue Thăm Thẳm: Nhưng mà cô ấy nhận đồ rồi cũng không gửi hình gì hết, em không biết cô ấy có thích hay không nữa.]

Đậu Bao lướt lại lịch sử tin nhắn, người ta không phải đã nói cũng tạm à?

Vừa định nhắn lại thì thấy Blue Thăm Thẳm đã tự an ủi bản thân xong.

[Blue Thăm Thẳm: Hầy, mấy cô nhà giàu ngày nào cũng ăn sơn hào hải vị, chắc không thèm để mắt tới mấy món này rồi.]

[Blue Thăm Thẳm: Ai như em, ăn mỗi hộp cơm gà kho cũng phải chụp hình khoe cho bằng được.]

Giọng điệu rõ ràng là ghen tỵ.

Chuyện này Nguyên Mạch Đông không biết, thật ra cô đơn giản là không thích chụp ảnh.

Điện thoại thì cũ, camera mờ nhòe, màu sắc chụp lên lem nhem, chụp rồi chỉ thêm xấu hổ nên thôi. Với lại cô cũng không dư dả, suốt ngày chỉ lo cắm đầu học hành để giành học bổng, gần như không có thời gian cho mấy thú vui khác. Mấy buổi sinh hoạt tập thể của ký túc xá cô cũng chẳng mấy khi tham gia, học hành cũng đâu cần phải chụp hình up mạng làm gì.

Đậu Bao cũng không biết nên an ủi Blue Thăm Thẳm thế nào. Công ty bọn họ là công ty nhỏ, từ trước đến giờ chưa từng gặp đại gia nào chịu chi mạnh tay nên cũng không có kinh nghiệm, đành phải vừa làm vừa học, nhắc khéo Blue Thăm Thẳm ráng giữ chặt Nguyên Mạch Đông.

Dù vậy, ngày đầu tiên họ cũng không kỳ vọng nhiều. Trên nền tảng này, đại gia tới lui như cơm bữa, không ít người mới hôm qua còn donate cả chục nghìn rồi hôm sau bốc hơi không dấu vết. Ai mà biết Nguyên Mạch Đông sẽ donate bao lâu, donate bao nhiêu. Chỉ tiêu mà công ty giao là "doanate được ngày nào hay ngày đó".

Blue Thăm Thẳm áp lực lớn tới mức suýt mất ngủ. Mơ màng được hai tiếng, đến mười giờ sáng hôm sau đã mở livestream, bình thường anh ta toàn lên sóng lúc hai giờ chiều vì được phân ca chiều theo quy định công ty.

Nhưng đêm qua lo lắng quá, sáng nay vừa nghe có người ca sáng xin nghỉ là lập tức đăng ký phát sóng thay. Công ty thấy anh ta online sớm thì đùa: "Có phú bà nâng đỡ có khác."

Kết quả là livestream suốt ba tiếng cũng không thấy bóng dáng phú bà đâu. Trong phòng chỉ còn lại mấy thành viên giữ nhiệt và vài người hóng xem phú bà là ai, cuối cùng nhìn nhau ngồi im thin thít cả tiếng đồng hồ rồi cũng giải tán.

Blue Thăm Thẳm bắt đầu thấy ngại, càng xấu hổ hơn khi đám đồng nghiệp cứ gọi ghép với anh ta suốt. Người thì vào hóng xem phú bà có đó không, người thì vào gạ đấu PK, mà bên anh ta lại không có ai, ngồi chịu thua cả buổi sáng, liên tục bị phạt trò này trò kia.

Không ai thích xem một streamer liên tục bị phạt, nên chưa đầy nửa tiếng cả nhóm giữ nhiệt cũng lặng lẽ biến mất. Blue Thăm Thẳm vội nhắn trong group: [Đừng gọi tôi nữa, bên tôi hôm nay không có ai!]

Đậu Bao vẫn liên tục nhắn nhủ anh ta phải chủ động liên hệ với Nguyên Mạch Đông xem cô có định đến không, nhưng anh ta lại ngại. Cảm giác như đi xin tiền vậy, quá là mất mặt, vì thế đành lảng đi: [Cô ấy bận việc.]