Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 60: Mục đích của anh là gì?

Thanh âm kia như gió xuân thổi thẳng trực tiếp tới cổ Thẩm Di Chu, khiến làn da của cô trong nháy mắt co rút lại, ngay cả da gà trên cánh tay cũng nổi lên, cô quay đầu nhìn lại, ánh mắt lại trực tiếp rơi vào một mảnh con ngươi thâm thúy, phảng phất là bầu trời đen kịt vô biên, trong mắt hắn sáng như sao trên trời mùa hè, khiến người ta chói mắt lóa mắt.

“Cố tiên sinh?” Thẩm Di Chu hơi nhướng mày, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Cùng người đàn ông này gặp mặt số lần bất quá hai lần,mà hai lần này tựa hồ cũng không có gì vui vẻ, hơn nữa người đàn ông này thật sự cho người ta một loại áp lực rất nguy hiểm, điều này khiến Thẩm Di Chu có chút phòng bị. Huống chi, lần trước gặp mặt, Thẩm Di Chu đối với chuyện đã xảy ra thời điểm bọn họ chia tay ấn tượng sâu sắc, có dự cảm không tốt, cho nên hiện tại vừa nhìn thấy người nam nhân này, bức tường chung quanh cô lập tức dựng lên.

Cố Phi Dương đương nhiên cảm giác được Thẩm Di Chu đề phòng hắn, khiến hắn có chút không vui, hắn bất động thanh sắc đến gần rồi Thẩm Tích Chu.

Phía sau Thẩm Di Chu có một cái quầy trà, cô vốn đang tưởng lại nhường Cố Phi Dương một chút, nhưng hiện tại không được, chỉ có thể đứng ở nơi đó,có một chút không vui nhìn Cố Phi Dương liếc mắt.

Cố Phi Dương cũng không có vì bị xem thường mà cảm thấy không vui, ngược lại trong lòng cảm thấy rất cao hứng. Tựa như trên lưng có chỗ ngứa, nhưng chính mình không tìm được, lúc này đột nhiên có một con mèo đi tới, vươn móng vuốt liền hướng vào chỗ ngứa, tuy rằng có chút đau, chính là, cái loại này sảng khoái quả thực là khó có thể diễn tả bằng lời, quả thực cực kỳ dễ chịu.

Vì thế hắn nâng tay chống lên trên quầy trà, độ cao không cao không thấp, vừa đủ đem Thẩm Di Chu ôm vào trong người. Mặt khác, một bàn tay hắn bưng một cái ly uống rượu, lắc lắc không mục đích, sau đó cúi đầu xuống, nhìn qua có vẻ có chút xa, nhưng thực ra đã ghé sát vào tai cô nói: “em giống như thấy tôi có chút sợ hãi?"

Thẩm Di Chu ngẩng mặt nhìn Cố Phi Dương, gần như là cười lạnh một tiếng, cô trợn mắt không chút kiêng nể hình tượng của chính mình, sau đó giễu cợt nói:’ Tôi sợ anh? Tôi nhưng thật ra sợ anh gây phiền toái cho tôi!”

“Sợ tôi gây phiền toái nó cũng là một loại sợ hãi.” Cố Phi Dương đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, tiếng cười trầm thấp không ngừng ở trong l*иg ngực vang vọng.

“anh suy nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Di Chu giật giật khóe miệng, cảm giác có chút đau đầu. Người đàn ông này tiếp cận chính mình nhất định là có mục đích, nhưng mục đích là gì? cô không biết. Loại cảm giác này thật là không tốt, so với Trịnh Tuyết Trân Cao Minh Triết cùng Tiết Duyệt những người này đó mục đích rõ ràng, vô cớ tiếp cận chính mình như vậy lại không có cách để biết mục đích của hắn, người này quả thật là khó đối phó.

Rốt cuộc, không biết đối phương muốn gì, thì cũng giống như kẻ thù ở trong bóng tối mà chính mình ở ngoài ánh sang. muốn làm gì cũng phải cẩn thận cân nhắc ý đồ của hắn, mà vô luận làm cái gì đều có thể bị hắn dễ dàng hóa giải.

Loại chiến đấu hoàn toàn mất đi thế chủ động này trước nay đều không phải phương thức Thẩm Di Chu ưa thích, cho nên, cô quay đầu nhìn về phía Cố Phi Dương,nhướng mày: “Cố thiếu gia, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, , chúng ta có thể coi như nói rõ ràng đi, mục đích của anh là gì?"