Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 61: Âm dương quái khí

Cố Phi Dương chớp chớp mắt.

Không thể không nói đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, con ngươi màu đen giống như được đánh bóng tinh xảo bằng hắc diệu thạch tinh tế mài giũa ra, đen thuần túy như vậy, con ngươi đen tuyền như vậy ở người Trung Quốc trung kỳ thật rất hiếm thấy. con ngươi đen nhánh như vậy đặt ở bên trong tròng trắng mắt thật giống như là bị được một vũng thủy ngân tinh tế bao vây lấy, hắc tắc càng hắc. lòng trắng càng trắng, thực sự rất hấp dẫn.

Mà đôi lông mi nồng đậm kia tựa hồ bóng loáng có thể phản chiếu ánh sáng, thời điểm lông mi của hắn rủ xuống phảng phất như đôi cánh bướm mềm mại, rất đẹp.

Hàng lông mi và đôi mắt như vậy đặt bên nhau đẹp đến có chút mất đi giới tính, chính là đôi lông mày và đôi mắt đặt trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của hắn, không những không khiến người ta cảm thấy nữ tính mà còn khiến anh trở nên tuấn tú, thêm một chút Phong cách tự do phóng khoáng của triều đại Ngụy Tấn, khiến người đã gặp qua là không quên được.

“tôi nào có mục đích gì.” Cố Phi Dương nói , hắn nhún vai, lại xòe hai tay ra, sau khi lắc lắc ly rượu đỏ trong tay mấy lần, liền dùng vẻ mặt vô tội nhìn Thẩm Di Chu: " Nếu không Thẩm tiểu thư nói cho tôi biết mục đích của tôi là gì?”

Cơ mặt Thẩm Di Chu cơ hồ cứng ngắc, khóe miệng giật giật, nhưng rốt cuộc cũng không kéo ra được một nụ cười.

Lúc này trà nghệ đại sư đã pha xong một bát Phổ Nhĩ, ngẩng đầu cười nhạt với Thẩm Di Chu: “Thẩm tiểu thư, trà của Thẩm lão gia đã chuẩn bị xong.”

này thật là một biện pháp tốt để loại bỏ tên này, Thẩm Di Chu gần như lập tức đi tới bên bàn trà, sau đó cầm lấy Phổ Nhĩ đặt vào trong khay trà, sau đó đứng thẳng người. đối Cố Phi Dương với còn đi theo bên người mình nở một nụ cười và nhếch khóe miệng: "Thật xin lỗi, Cố tiên sinh, không thể cùng anh tiếp tục nói chuyện phiếm, , tôi phải mang trà đi cho ông nội."

Cố Phi Dương gật đầu như thể đó là chuyện đương nhiên, nụ cười trên môi khiến Thẩm Di Chu rất khó chịu: “Đương nhiên, Thẩm tiểu thư, ta cũng thật lâu không có thấy Thẩm lão gia, vừa lúc muốn đi chào hỏi một cái.”

Thẩm Di Chu gắt gao nhìn chằm chằm Cố Phi Dương, Cố Phi Dương lại coi như là đương nhiên, thậm chí còn chủ động nhận lấy khay trà từ Thẩm Di Chu, tri kỷ nói: “Váy của em đẹp như vậy, nếu bị ướt cũng không tốt, chúng ta đi thôi. tôi giúp em bưng.

Thẩm Di Chu nhìn Cố Phi Dương không để cô nói lời nào đoạt đi khay trà, chỉ kịp kêu lên một tiếng, đối phương lại căn bản không để ý tới nàng, trực tiếp đi ở phía trước.

Trong lúc nhất thời, Thẩm Di Chu cơ hồ muốn phát điên, nếu như có thể, cô thật muốn nam nhân này vạn tiễn xuyên tâm, nhưng hiện tại cô trừ bỏ bước nhanh theo sau, quả thực là một chút biện pháp đều không có.

“Cố Phi Dương!” Thẩm Di Chu một đường đuổi theo Cố Phi Dương, nhưng người này chân dài, đi chỗ tương đối hẹp, mặc dù Thẩm Di Chu mấy lần suýt chút nữa đuổi kịp hắn, cuối cùng vẫn là không có bắt được hắn, chỉ có thể bị động đi theo hắn đến chỗ nghỉ ngơi của Tɧẩʍ ɖυyên.

Trịnh Tuyết Trân đôi mắt có điểm hồng, mà Trịnh gia hai vợ chồng sắc mặt cũng là lúc đỏ lúc trắng, thoạt nhìn rất là khó coi, có thể đoán được thời điểm Thẩm Di Chu rời đi, Tɧẩʍ ɖυyên không cho bọn họ mặt mũi.

" em họ của tôi thực sự có bản lĩnh. vừa ló mặt ở nhà họ Vương, cũng đã có người theo đuổi, như vậy bản lĩnh, thật là làm người khác ấn tượng!" Trịnh Tuyết Trân từ xa nhìn thấy Thẩm Di Chu bên cạnh là Cố Phi Dương đang bưng trà đi tới , cơn tức giận chất chứa trong l*иg ngực cô ta suốt một buổi tối như cuối cùng cũng có thể phát tiết, cô ta âm dương quái khí mở miệng nói.